21:31 - 03/08/2015
tốt nghiệp ấy?- Tớ sẽ không ở Hà Nội. – Phụng Anh dứt khoát đáp.
- Thế cậu về quê à? – Mạnh ngạc nhiên hỏi. – Nghề của tụi mình về quê thì làm sao mà xin được việc?
- Ý tớ là một nơi nào đó, nhưng không phải Hà Nội.
Khi nói câu này, Phụng Anh chạnh lòng nghĩ tới Quân, người đàn ông mà cô và Hoàng Anh đã gặp lúc trưa nay ở trước thang máy của tập đoàn NASSCO.
Việc vô tình gặp lại Quân ở đó là điều mà Phụng Anh không bao giờ ngờ tới. Không biết có phải do Hà Nội quá nhỏ bé, hay do những người có duyên với nhau sẽ luôn gặp lại nhau dù qua bao chặng đường vòng. Tính ra, từ lần cuối cô gặp anh, tức là trước khi anh lấy vợ, tính tới nay đã được ba năm rồi. Điều đó khiến cho tâm tình của Phụng Anh từ trưa tới giờ có một chút phức tạp, cho đến khi nghe câu nói kia của Hoàng Anh thì cô triệt để hối hận và thất vọng. Cô hối hận vì đã cho rằng con người yêu cuồng si như thế sẽ không bao giờ nói ra những lời chì chiết, đay nghiến vào quá khứ của người khác, sẽ không bao giờ làm tổn thương người khác bằng lời nói của mình. Còn thất vọng, là vì cô chợt nghĩ, có lẽ Quân năm xưa cũng có ý nghĩ giống với Hoàng Anh bây giờ, họ đều coi cô là thứ gái bán thân rẻ mạt mà họ có thể dùng tiền của mình để mang về làm trò tiêu khiển. Cô vốn dĩ không đạt một phân lượng nào trong kế hoạch tiến thân tương lai của họ. Ngày ấy, việc Quân đột nhiên rũ bỏ cô chính là minh chứng hùng hồn nhất. Khi cô nhìn thấy Hoàng Anh tìm say trong men rượu, cô chợt nhớ lại những khoảnh khắc của chính mình trước đây, cũng thảm hại không kém gì. Có một sự đồng cảm, rung động nhẹ đã xảy ra trong thời khắc đó trong trái tim cô. Nhưng bây giờ, tất cả những điều đó đã chẳng còn tồn tại nữa. Trong cô, Hoàng Anh sẽ vẫn chỉ là một người đàn ông luôn thích người khác làm theo ý mình và sẵn sàng làm tổn thương bất kỳ ai bằng những lời nói châm chọc đầy độc địa của mình, cho dù đó là người anh ta đã và đang còn rất yêu cũng không ngoại lệ.
- Cậu có biết người đi cùng Uyên không? Họ đang hẹn hò à? – Mạnh lại chợt hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu cô.
- Là người đại diện công ty tài trợ chương trình thiện nguyện này của chúng ta. – Phụng Anh đáp.
- À, thế à? Nhưng hình như Uyên rất thân quen với anh ta thì phải?
- Ừ, chắc thế. – Phụng Anh nhún vai đáp gọn, dường như cô không thích chủ đề liên quan tới Hoàng Anh.
- Nhìn anh ta có vẻ đàng hoàng, thế cũng tốt. – Mạnh chắt lưỡi.
Phụng Anh nhíu mày. Không phải cô không biết tình cảm mà Mạnh dành cho Uyên mấy tháng nay. Nhưng Mạnh không nói, Uyên vô tình hoặc cố ý không biết, còn cô đứng ở giữa hai người bạn thân, cũng chỉ đành như người câm điếc, cố gắng tạo cơ hội cho Mạnh ở gần Uyên nhiều hơn, nhưng không bao giờ chủ tâm vun vén cho họ. Nhất là bây giờ, cô phát hiện ra người Uyên vẫn thầm yêu là Hoàng Anh, cô càng không muốn việc này rắc rối thêm. Dường như, Mạnh có vẻ buồn sau khi thấy họ đi cùng nhau tối nay. Phụng Anh vỗ vỗ vào cái lưng to bè của cậu bạn, an ủi:
- Tớ không nghĩ là anh ta thích Uyên đâu. Nghe Uyên nói, anh ta là bạn thân của anh trai cậu ấy, họ coi nhau như anh em ấy.
- Thật à? – Mạnh hưng phấn hỏi, sau đó cảm thấy thái độ mình đã hơi vui vẻ quá mức thì lập tức cười bối rối.
- Không sao, tớ biết cậu thích Uyên lâu rồi. – Phụng Anh nói tiếp. – Tớ nghĩ, sao cậu không trực tiếp bày tỏ với cậu ấy đi.
- Tớ không dám. Tớ cũng nghĩ lúc này chưa thích hợp. – Giọng Mạnh chùng xuống, có một nỗi buồn nhẹ len lỏi vào trong giọng nói của anh.
- Vậy đợi Uyên yêu người khác cậu mới thấy là thích hợp sao? – Phụng Anh hừ giọng, cô rất không thích cái suy nghĩ chưa đánh đã thua này.
- Thế thì nghĩa là chúng tớ không có duyên với nhau.
- Nhảm nhí hết sức. Cứ phó mặc cho số phận thì cuộc đời cậu sẽ còn phải hối hận nhiều. Yêu, đôi khi cũng cần toan tính và giành giật.
- Sao hôm nay cô bạn lạnh lùng của tớ lại nói ra nhiều câu triết lý thế? Tớ tưởng cậu chẳng có hứng thú gì với đàn ông và yêu đương. – Mạnh cười trêu.
- Được rồi, được rồi, chẳng lẽ nhà văn đi viết về con nghiện thì phải thử nghiện mới có trải nghiệm hay sao? – Phụng Anh đấm nhẹ vào lưng cậu bạn. – Tớ không yêu, không thích đàn ông thì không được đưa ra triết lý về tình yêu được à?
Mạnh cười phá lên:
- Cậu so sánh hay lắm. Nhưng cậu quên, nhà văn như những đám mây trên trời, chỉ có thể nhìn thấy, nghe danh tiếng nhưng chẳng bao giờ gặp được ngoài đời sao?
- Sai. Cậu vẽ nên cậu sẽ quen và có thể gặp gỡ được rất nhiều người trong giới hội họa, nên nếu muốn gặp nhà văn, ít nhất cậu cũng phải viết, hoặc làm công việc gì đó liên quan tới văn chương và sách vở. – Phụng Anh phản bác. - Chung quy lại, cậu không thể nào có được tình yêu nếu cậu không đuổi theo nó.
- Cậu nhìn xem, ngoài giá vẽ và hai bàn tay ra thì tớ có gì để Uyên tin tưởng rằng tớ có thể đem lại cho cậu ấy một tương lai tốt đẹp hơn anh chàng kia, một người chỉn chu từ bề ngoài tới phong thái? – Anh chàng tỏ ra đắn đo.
- Cái mã ngoài thì quyết định được gì? – Phụng Anh bĩu môi.
- Được rất nhiều. Nếu đặt tớ, một thằng nhà quê hai bàn tay trắng, chưa có nổi tấm bằng đại học, ngày ngày lê la vẽ thuê kiếm từng đồng tiền lẻ, so với một gã công chức văn phòng ngồi máy lạnh, mặc vest, đi giày da, ít nhất cũng không đi xe đạp như tớ, thì các cô gái sẽ đi tới cái đích nào? Hay cậu thử đặt mình vào vị trí ấy đi, đi chơi với một người phải vét từng đồng tiền lẻ nhàu nhĩ trong túi hay đi với một người ít ra là không cần phải đắn đo gì nếu chỉ đưa cậu tới ăn ở cái quán ăn vặt Slow Life mà cậu hay tới ấy?
Phụng Anh im lặng, khi cô còn chưa trả lời thì Mạnh đã lại tiếp, dường như anh cũng chẳng mong đợi một câu trả lời thật lòng từ cô bạn mình.
- Uyên là cô gái có cuộc sống đủ đầy hơn chúng ta rất nhiều. Ít ra, cậu ấy không giống tớ hay cậu, phải chắt chiu và tiết kiệm từng đồng một.
- Cậu nói rất có lý. Chỉ là tớ còn nghe được một câu thế này: “nếu có cái gì đó vượt qua ngoài cái chết, thì đó chính là tình yêu”. Đại ý là tình yêu có thể biến mọi điều vô lý nhất thành có lý cả. Nếu cậu đủ chân thành, làm sao cậu dám khẳng định Uyên sẽ không cảm động vì tình cảm của cậu? – Phụng Anh thở dài.
- Tớ…
- Được rồi. Tớ sẽ giúp cậu một lần. Nếu không thành thì cũng như thôi đi, cậu cũng chẳng cần phải ôm cái mối tình đơn phương đầy u ám và không hy vọng này thêm làm gì.
- Cậu giúp tớ làm gì? – Mạnh ngây ngô hỏi.
- Giúp cậu có cơ hội tỏ tình với cậu ấy chứ sao?
- Thôi, cậu đừng hại tớ. – Anh chàng lập tức rên lên.
- Đồ nhát chết. Cứ để tớ lo. Yên tâm đi. Cũng không phải ngay bây giờ đâu. – Phụng Anh cười an ủi cậu bạn.
Cứ thế nói qua nói lại, mỗi người một câu, chẳng mấy chốc Huân đã chở cô về tới đầu ngõ. Ngõ nhỏ nê...