21:31 - 03/08/2015
n bằng trái tim. Một cảm giác vui vẻ và thích thú nhẹ nhàng lan tỏa trong trái tim Hoàng Anh.
Cô gái kia, cho đến giờ vẫn chưa ngừng làm anh thôi ngạc nhiên, vẫn cứ đưa anh đi hết từ điều mới mẻ này sang điều mới mẻ khác, khiến cho anh thực sự khao khát được khám phá hết thế giới của cô. Không còn là Thạch Thảo già dặn, sắc sảo, dùng sự trẻ đẹp của bản thân để kiếm tiền nữa, chỉ có một Phụng Anh tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu với nghệ thuật, và Hoàng Anh chỉ cảm thấy chính mình cũng bị choáng ngợp và cuốn hút bởi một cô gái quen thuộc nhưng lại vô cùng nhiều bí mật này.
Uyên nhìn theo ánh mắt anh, cũng lập tức nhận ra hai người bạn mình. Cô khẽ mím môi, ánh mắt trầm xuống, nhưng ngay sau đó đã lấy lại nét tươi cười, cô ôm lấy cánh tay Hoàng Anh, kéo anh đi tới, vừa đi vừa nói:
- Em quên kể với anh là Phụng Anh và Mạnh vẽ tranh mỗi tối ở đây, mình qua đó chào họ đi.
- Mạnh là ai thế? – Hoàng Anh buột miệng hỏi.
- À, cậu ấy cũng ở trong câu lạc bộ với bọn em, chơi thân với em và Phụng Anh, chính là cái anh chàng đang vẽ ngồi cạnh Phụng Anh kia kìa.
Hoàng Anh nhìn lại, thì ra chính là anh chàng kính cận, dáng người cao to và khá điển trai ngồi ngay phía sau Phụng Anh. Cậu ta cũng đang say sưa với công việc của mình.
Khi Hoàng Anh và Uyên đi tới gần, mặc dù không ngẩng đầu dậy, nhưng dường như có linh cảm mách bảo nên Phụng Anh lập tức ngẩng đầu lên. Nhận ra hai người, trong mắt cô xẹt qua một chút bối rối, tay vẽ cũng vì thế mà dừng hẳn lại. Hoàng Anh nhoẻn miệng cười với cô, chỉ thấy cô lúng túng dời ánh mắt đi, trở lại với cô gái người mẫu đang ngồi trước mặt. Rồi sau đó, nghĩ nghĩ tới cái gì, cô lại cố lấy vẻ mặt tự nhiên, mỉm cười, định nói một câu chào thì chàng trai ngồi cạnh cô, theo Uyên giới thiệu thì tên cậu ta là Mạnh, lúc này đã ngẩng đầu lên và lập tức cười vui vẻ:
- Ủa Uyên, đi chơi à? Anh nào đây?
- Đây là bạn tớ. Hai người vẽ ở đây à? – Uyên cũng cười đáp lại.
- Ừ, đợi tớ tí nhé, sắp xong rồi. – Lúc này, Phụng Anh mới lên tiếng.
Có lẽ cô không muốn vẻ mất tự nhiên của mình bị phơi bày ra ngay trước mặt cô bạn thân, càng không muốn sự bối rối của mình lọt vào trong mắt chàng trai ấy.
- Dân Mỹ thuật có nhiều tài lẻ nhỉ? – Hoàng Anh quay sang cười nói với Uyên.
- Dân mỹ thuật bọn em lấy cái hoa tay làm cần câu cơm mà anh. – Uyên gật đầu giải thích.
- Một tối vẽ thế này bọn em kiếm được nhiều không? – Hoàng Anh nhìn Phụng Anh, rõ ràng là mong đợi câu trả lời từ cô.
- Em cũng chỉ mới đi vẽ ở đây thôi nên cũng bình thường, chủ yếu vẫn đang trong quá trình học hỏi. Bạn em thì vẽ được hơn năm rồi. – Phụng Anh nhún vai giải thích, giọng có vẻ lạnh nhạt, mắt vẫn không rời bức tranh đang vẽ dở và mẫu của mình.
- Hì, cũng đỡ được tiền nuôi ăn ở của bố mẹ hàng tháng anh ạ! – Mạnh lập tức trả lời thay cô.
- Vậy cũng đỡ rồi, dùng tài hoa nuôi bản thân mình tốt hơn một số việc không mấy hay ho khác. – Hoàng Anh vẫn không thôi nhìn vào Phụng Anh, ánh mắt đầy vẻ thâm thúy.
Phụng Anh hơi ngưng tay, gương mặt hơi đỏ lên, sau đó dần chuyển sang tái, đôi mắt sẫm lại. Cô im lặng, cố nén vào lòng một khối cảm xúc khó gọi thành tên đang muốn trào ra sau câu nói đầy đụng chạm kia của Hoàng Anh. Hít sâu vào một hơi, cô điều chỉnh lại bàn tay cầm bút đang hơi run run, sau đó lại tiếp tục công việc của mình, vờ không để ý tới xung quanh nữa.
Hoàng Anh cũng cảm thấy mình đã lỡ lời nên cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng tìm kiếm một sắc thái tươi tỉnh trên gương mặt xinh đẹp kia. Nhưng dường như, Phụng Anh lại trở về như một lần nào đó trước đây vào lần đầu hai người gặp mặt, cô đã khép kín mọi tâm tư, cảm xúc của mình, trong đôi mắt trong trẻo kia chỉ còn đầy lạnh giá. Hoàng Anh nghĩ, chắc anh đã làm cô nàng tự ái mất rồi. Chẳng cô gái nào thích thú khi bị người khác mang quá khứ ra soi mói cả, nhất là khi quá khứ ấy là những vấn đề đầy nhạy cảm, nó có thể làm tổn thương tới danh dự của họ mãi mãi. Đó là những vết đen trong cuộc đời mà họ không bao giờ muốn nhìn lại.
Phụng Anh vừa cuộn bức tranh lại đưa cho khách thì chợt cảm thấy có vài giọt nước lạnh toát rơi lên mặt. Cô ngẩng đầu lên, thấy vài hạt mưa xiên qua ánh đèn đường, mỗi lúc một dày thêm, chẳng mấy chốc những người xung quanh cũng đã nhận ra cơn mưa phùn không báo trước này, vội vàng dìu nhau đi nhanh hơn, có vài người đã bắt đầu chạy.
- Ối, mưa rồi. – Uyên cũng kêu lên, vội vàng trùm mũ áo khoác ngoài lên đầu, sau đó đưa mắt nhìn Hoàng Anh như muốn hỏi ý kiến của anh.
- Mình cũng về thôi. – Hoàng Anh nhún vai, sau đó nói với Mạnh. – Hai em về bằng gì?
- Bọn em đi xe đạp. Có áo mưa và ô rồi, anh với Uyên cứ về trước đi. Bọn em thu dọn đồ đạc xong cũng về luôn đây. – Mạnh trả lời, Phụng Anh thì không, cô đang lúi húi thu dọn dụng cụ vẽ của mình.
- Thế bọn tớ về trước đây. – Uyên gật đầu.
- Ừ, bye. Mai nhớ mang cuốn sách hôm trước đi cho tớ mượn nhé! – Phụng Anh quay lại, vẫy tay chào cô bạn, nhưng một ánh nhìn thoáng qua Hoàng Anh cũng không có.
- Yên tâm. – Uyên cười, sau đó cô và Hoàng Anh vội vàng quay người rời đi.
Phụng Anh và Mạnh cho hết dụng cụ vẽ vào trong ba lô, chất mấy cái ghế nhựa lên giỏ xe đạp, sau đó cô căng ô và ngồi lên sau yên xe. Hai người cũng vội vã ra về.
Cô và Mạnh ở cách nhau chỉ khoảng một cây số nên tối nào Mạnh cũng sang chở cô đi vẽ, đã mấy tuần nay rồi. Phụng Anh cũng bắt đầu quen với việc ngồi vẽ tranh chân dung mỗi tối ở một góc ven hồ này, thu nhập mặc dù không được cao nhưng nó lại làm cô vui vẻ hơn công việc trước đây rất nhiều. Trước đây, cô luôn phải lo lắng sẽ bị người quen bắt gặp, luôn phải lo lắng công việc của mình một ngày nào đó sẽ tới tai những người xung quanh mình, rồi còn phải lo lắng sẽ rơi vào tay những tên yêu râu xanh có thể bất chấp tất cả, lo lắng chẳng thể giữ nổi mình giữa cái môi trường đầy cạm bẫy ấy. Còn bây giờ, cô có thể làm một công việc công khai, không cần tỏ ra lo lắng hay đề phòng gì cả, mỗi ngày gom những đồng tiền nho nhỏ, điều đó còn có ý nghĩa gấp vạn lần so với việc để người khác ném cho mình một sấp tiền, cho một lần cô đồng ý diễn kịch cùng họ.
Trời mưa mỗi lúc một mau hơn. Cũng may chiếc ô vừa đủ che mưa cho hai người. Mạnh đạp xe đằng trước chợt lên tiếng:
- Đen thật nhỉ? Nay mới vẽ được cho vài khách.
- Còn sợ mấy ngày tới vẫn mưa dầm mưa dề ấy. – Phụng Anh cũng tỏ ra chán nản không kém.
- Thôi, mưa thì tranh thủ ở nhà làm nốt mấy cái đồ án đi. Năm nay năm cuối rồi, cố mà kiếm điểm ngon để còn được cái bằng đẹp đẹp cho dễ xin việc.
- Nghề của bọn mình đâu phải cứ bằng đẹp là được.
- Ừ, công nhận… - Mạnh cũng đồng tình, nhưng anh bỏ lửng câu nói, hình như đang nghĩ tới cái gì.
- Cậu định thế nào? Ý tớ là sau khi ...