*Danh ngôn tình yêu:
18:31 - 20/05/2015

Dùng vải đen che mặt chỉ lộ ra hai con mắt, Mặc Thanh Vân ác liệt trừng hai mắt. "Hiểu chưa!"


Thi cha bị hắn đe dọa, sợ tới mức liên tục dập đầu không ngừng. "Hiểu! Hiểu! Ta nhất định sẽ không nói, ta thề!"


Xác định đe dọa hữu hiệu, sau này Thi cha tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài, Mặc Thanh Vân liền muốn lão Tam đưa người trở về, sau đó ra lệnh lão Ngũ điều tra chuyện của Hộ bộ thị lang Liên Thạc Vọng.


Sau khi giao phó nhiệm vụ cho hai nghĩa đệ chia nhau đi làm, trước tiên hắn cởi ngựa trở về Nghiêm phủ, dọc đường đi trong lòng suy nghĩ, như hắn đoán, thiếp mới nạp này cũng không phải là Thi Thanh Nhi thật sự, trong lòng hắn sớm hiểu rõ, cũng không ngoài ý muốn, không ngờ là thân phận của nàng vượt quá dự đoán của hắn, nếu nàng không phải Thi Thanh Nhi, chẳng lẽ là Liên Thủy Dao?


Thiên kim Liên gia?


Trong đầu Mặc Thanh Vân hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, cùng với khí chất tao nhã không giống một cô nương bình thường, trên người nàng, hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí chất kiên quyết quật cường, nhất cử nhất động, đều biểu hiện xuất thân của nàng tuyệt đối không tầm thường.


Hắn cơ hồ có thể đoán ra nàng chính là Liên Thủy Dao, nữ nhi của Hộ bộ thị lang, một thiên kim tiểu thư nhà quan.


Nếu nàng thật sự là Liên Thủy Dao nữ nhi của Liên đại nhân, đã rất ngoài dự đoi dự đoán của hắn rồi.


Muốn tra chuyện của Liên đại nhân cũng không khó, có nhiều cách, ngũ đệ Nhạc Tử Khiêm giỏi khai thác tin tức, hôm sau liền mang đến tin tức về Liên gia.


"Hai năm trước Liên Thạc Vọng đại nhân này bởi vì lớn tuổi nên từ quan mang theo người nhà trở về quê cũ, hắn là người thanh liêm, cho dù từ quan, về đến cố hương cũng hứng thú với chuyện ở quê, rất được dân chúng kính yêu." Ngũ đệ đem chuyện mình nghe được nói một lần với các nghĩa huynh.


"Ồ?" Mặc Thanh Vân cùng tất cả nghĩa đệ họp trong phòng nghị sự, nghe báo cáo Ngũ đệ điều tra được, hắn nhìn Ngũ đệ. "Nói như vậy, hắn là một vị quan tốt hiếm có?"


Nhạc Tử Khiêm giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói: "Đúng vậy, hắn là quan tốt, tùy tiện tìm một kẻ làm quan ở địa phương hỏi, mỗi người cũng sẽ giơ ngón tay cái lên khen vị Liên đại nhân này không dứt miệng, hay bởi vì ngay thẳng, tính tình không sợ cường quyền, cho nên có chuyện bất bình, hắn sẽ đứng ra, rất được lòng dân." Nói đến đây, ánh mắt Nhạc Tử Khiêm buồn bã, giọng nói cũng chuyển thành tiếc nuối.


"Nhưng là vị quan tốt này kết quả cũng rất thê thảm, vì mắc tội danh mà toàn gia bị tịch thu gia sản, chém đầu thị chúng." Tất cả huynh đệ Nghiêm gia đều cảm thấy ngoài ý muốn, Mặc Thanh Vân cũng lộ vẻ kinh ngạc.


"Cả nhà bị tịch thu gia sản, chém đầu thị chúng? Tội danh gì?" Nhạc Tử Khiêm trầm giọng nói: "Án văn tự."


Vừa nghe đến ba chữ án văn tự, mọi người đều hơi biến sắc, bởi vì đó đã từng là ác mộng bọn họ không muốn nhớ lại, mười năm trước, gia tộc của mỗi người bọn họ đã từng trải qua kiếp nạn án văn tự.


Bọn họ không ngày nào quên trận án văn tự này mang đến đau khổ cùng sinh ly tử biệt, hiểu rõ hơn hơn hết những thống khổ trong đó không thể nào hình dung, bởi vì tất cả bọn họ đều là những người còn may mắn sống sót dưới án văn tự.


Ngũ đệ tiếp tục đem án văn tự nói từ đầu đến cuối cho bốn vị nghĩa huynh nghe, vị Liên đại nhân này cả đời vì triều đình tận trung, là người chính trực, cuối cùng nhưng bởi vì một cuộc án văn tự đem cả nhà Liên gia chém đầu tịch thu gia sản, một người cũng không bỏ qua cho, công lao cả đời hắn, bù không được một câu khích bác ly gián của kẻ khác, cuối cùng không thể chết già.


Những huynh đệ khác nghe xong không nhịn được bất bình thay cho vị Liên đại nhân này, lòng đầy căm phẫn.


Vẻ mặt của Mặc Thanh



Vân nghiêm túc so với chúng huynh đệ càng cao thâm khó lường hơn, hắn suy nghĩ sâu xa, cả nhà Liên gia đều bị tịch thu gia sản, chém đầu thị chúng, một người cũng không bỏ qua cho. Kẻ may mắn sống sót chỉ có thể mai danh ẩn tích, sống cuộc sống trốn chạy, tất cả ngũ huynh đệ bọn họ đều là trung lương, sau đó vì sống sót, mười năm nay bọn họ cách xa quê quán, khiêm tốn khắp nơi, còn sáng lập ra nhân vật Nghiêm Phách Thiên như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng dùng danh nghĩa Nghiêm Phách Thiên, chính là vì sợ bị người khác phát hiện thân thế của bọn họ.


"Đại ca, có chuyện huynh nhất định đoán không được, ban đầu là người nào thượng tấu triều đình, tố cáo Liên đại nhân, vu cho hắn tội danh nhục mạ hoàng thượng." Ngũ đệ nói.


Không chỉ Mặc Thanh Vân, ba huynh đệ khác cũng rất tò mò.


"Ngũ đệ, chớ thừanước đục thả câu, nói mau là ai?" Lão Tam Vu Quần Ngọc không kịp đợi hỏi.


Ngũ đệ sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, gằn từng chữ cắn răng công bố."Điền, Quảng, Đình." Nói đến Điền Quảng Đình, sắc mặt tất cả mọi người đều sầm xuống, đồng thời bừng tỉnh ngộ.


"Lại là tên tiểu nhân hèn hạ đó." Lão Tam căm giận bất bình mắng.


"Không cần phải nói, đây nhất định là bị hãm hại ." Lão Nhị Lý Mộ Bạch cười lạnh, ánh mắt lại dấy lên lửa giận.


". . . . . ." Lão Tứ Hướng Bất Ngữ thủy chung trầm mặc không nói , nhưng gương mặt cũng là lạnh lẽo đến đáng sợ.


Nói đến Điền Quảng Đình, đây là kẻ cả đời Ngũ huynh đệ bọn họ thống hận nhất, cũng bởi vì Điền Quảng Đình, làm cho năm người bọn họ kết hợp với nhau, lập nên giang sơn Nghiêm gia, chính là vì muốn đối kháng đại gian thần này.


Vẻ mặt của Mặc Thanh Vân cũng chuyển thành âm trầm lạnh lẽo, trong mắt bắn ra sát ý tán loạn. Bọn họ đều là hậu thế của trung lương, bị Điền Quảng Đình hãm hại, làm cho tan cửa nát nhà, trôi giạt khắp nơi, những năm gần đây, bọn họ chịu nhục, cố gắng thành lập được bá nghiệp Nghiêm gia, chính là vì muốn một ngày kia có thể báo thù rửa hận, an ủi gia tộc trên trời có linh thiêng.


Nhớ tới Liên Thủy Dao, hắn trầm giọng hỏi Ngũ đệ. "Liên đại nhân có phải có một nữ nhi, gọi là Liên Thủy Dao?"


"Đúng vậy, đại ca." Nhạc Tử Khiêm đem chuyện tra được nói rõ ràng cho Mặc Thanh Vân. "Liên đại nhân có có một nam một nữ, cả nhà bọn họ bốn miệng, trừ nữ nhi Liên Thủy Dao bệnh chết, những người khác đều bị chém đầu."


Bệnh chết sao?


Trong lòng Mặc Thanh Vân hiểu ra, khóe môi hiện lên tiếu ý như có như không.


Cũng chỉ có bệnh chết, mới có thể tránh thoát danh sách quan binh tịch thu chém đầu, dù sao cũng đều là chết, quan gia phụ trách sẽ không so đo người chết thế nào, chỉ cần có thể thông báo đã đảm nhiệm tốt chức vụ.


Như vậy suy ra, khẳng định Liên Thủy Dao này cũng vì trốn tránh triều đình lùng bắt, cho nên lập ra một ngôi mộ giả, để người khác tin rằng nhà đó đã không còn hậu thế, trên thực tế người chết là Thi Thanh Nhi, Liên Thủy Dao vẫn còn sống.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Old school Easter eggs.