XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
21:35 - 10/01/2015


Tôi ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, đưa tay qua xoa đầu em, cười xòa:

- Em nghĩ cha mẹ anh sẽ giận em chứ? Nếu họ không thì anh cũng không đấy!

- Anh Duy, cảm ơn vì anh đã sống.

- Cảm ơn vì em đã bắt anh sống, ừm… - Tôi chẳng biết phải gọi em thế nào.

- Em là Đan Đan.

- Cảm ơn Đan Đan.

Và chúng tôi lại im lặng. Im lặng trong sự yên bình và dễ chịu, trên môi ai cũng thấp thoáng mỉm cười. Mặt trời đã sắp lặn ở phía đối diện. Tôi lặng yên nghe tiếng êm dịu lắng đọng trong lòng mình. Rồi khẽ quay sang nhìn cô gái bên cạnh – Đan Đan.

Đan Đan, cô gái ấy là ai được nhỉ? Quá giống một thiên sứ, xuất hiện vào lúc tôi thấy cuộc đời tăm tối nhất, kéo tôi dậy bằng một thứ sức mạnh diệu kì chẳng cường điệu hay khiên cưỡng. Những gì thuộc về Đan Đan, nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, hiện hữu ngay cạnh bên tôi, có thể nghe thấy, chạm vào, nhưng không thể nắm bắt nổi phần nội tâm phức tạp, lạ lùng và đẹp vô cùng ấy. Có lẽ, em là thiên sứ thật. Có lẽ em đã giấu đôi cánh vào sau lớp váy áo trắng tinh khôi kia. Và giấu quyền phép của mình trong đôi mắt mùa thu trong veo ấy.

- Đan Đan này. – Tôi gọi khẽ.

- Dạ?

- Em sẽ… không bay về trời chứ?

- Vậy thì cắt cánh của em đi. – Em khúc khích cười. – Thiên thần hết nhiệm vụ sẽ về tâu với Thượng Đế, anh biết mà. Hi hi.

- Này, anh nói thật đấy.

- Thì em cũng nói thật mà. Để xem Thượng Đế có cho em ở lại không đã. Nếu em ở lại đây, anh có hàng ngày đi hứng sương trời về cho em không? Thiên thần được nuôi bằng sương trời mà. – Em cười lỏn lẻn.

- Ừ, nếu em ở lại thật.

- Anh hứa nhé.

- Ừ, hứa. – Tôi mỉm cười chắc chắn.

Có hề gì. Tôi sẽ gom hết sương trời trên trái đất này nếu điều đó giữ em lại. Em là ai chứ? Là thiên sứ của tôi mà. Nếu ngày ấy thiên sứ không xuất hiện, hẳn đã chẳng còn cái gọi là “tôi” trên đời này nữa. Dẫu là một cuộc ở trọ ngắn ngủi hay dài hơi, tôi vui vì đã được ở trong ngôi nhà trọ khổng lồ tên Trần Gian này. Bởi vì “mỗi sáng mở mắt dậy là đã có trăm vạn điều tốt đẹp trên đời chờ tôi đón nhận rồi” - Đan Đan đã nói như thế. Giờ tôi cũng tin như thế. Hẳn còn những người yêu thương và mong muốn nhìn thấy tôi sống tốt. Tôi chẳng muốn bỏ lại điều gì nữa. Nhất là em, cô gái thiên sứ.

***

Những ngày sau tôi đã đến lớp đều đặn. Cô bạn lớp trưởng dễ thương đưa trả tôi chiếc điện thoại đánh rơi hôm ấy cùng nụ cười cảm thông và chia sẻ. Bạn bè biết chuyện, quan tâm và hỏi han cũng nhiều. Cuộc sống lại tiếp diễn, và đã thôi nặng nề trên từng bước chân tôi.

Tan lớp là tôi lại chạy lên tầng thượng chung cư ấy. Trong bóng hoàng hôn nhẹ nhàng rũ xuống khu chung cư cũ kĩ, luôn có một cô gái bé nhỏ mặc chiếc váy trắng tinh, ngồi đong đưa chân thật thoải mái. Em đợi tôi hay điều gì xa xôi hơn thế, tôi chẳng biết. Chỉ biết em luôn bên cạnh tôi, thật nhẹ nhàng. Vẫn cười hiền lành, khúc khích. Vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt trong khiết. Chúng tôi chia sẻ những câu chuyện ngắn ngủi, đôi khi không đầu không cuối, nhưng đủ để làm em bật cười và lòng tôi dịu lại. Những câu chuyện thường như thế này:

- Anh Duy. – Em thì thầm, vẻ bí mật.

- Gì vậy Đan Đan?

- Anh gom được bao nhiêu sương trời rồi? Em tò mò đấy.

- À, rất là nhiều rồi. Đủ để nếu Thượng Đế đày em xuống trần vĩnh viễn thì em vẫn sẽ sống tới già thật là già.

- Ôi, thế thì không được rồi. – Em nhăn mặt.

- Sao thế? – Tôi nén cười.

- Thiên thần già thì xấu lắm. Xấu thì không giống với thiên thần nữa rồi. Em có được mặc váy trắng và cầm ô màu hồng khi trời mưa không?

- Nếu là người trần mà như thế thì thật là buồn cười, Đan Đan.

Đan Đan ôm má, phụng phịu:

- Thế thì em làm thiên thần thôi. Sẽ trẻ mãi, anh nhỉ!

- Đan Đan, em không muốn ở lại đây mãi mãi với anh à? – Tôi ngạc nhiên.

- Người ta vẫn luôn ở mãi mãi trong lòng một ai đó mà, anh Duy. Ở lại bằng kỷ niệm. – Đan Đan cười nhẹ nhàng, một lọn tóc lạc gió chạm vào môi em.

- Em quá giỏi trong việc làm người khác thấy an lòng hả Đan Đan? – Tôi vừa nói vừa gỡ lọn tóc khỏi môi em.

- Chắc vậy. Thiên thần mà, anh nhớ không? Hi hi.

Tiếng cười khúc khích của em hòa tan vào ánh tà dương. Buổi chiều của chúng tôi luôn kết thúc như thế, nhẹ như một cơn mơ. Cảm giác mất mát gia đình hãy còn, nhưng nó hiện hữu trong tôi như một hoài niệm của sự đổ vỡ, chứ không phải nỗi khắc khoải thường trực trên gương mặt nữa. Tôi đã có thể cười, có thể hòa mình vào gió, vào mưa, vào những âm thanh thân thuộc của tự nhiên. Tôi đã cố gắng sống, làm tốt vai trò một người khách trọ, bên một người khách trọ đáng yêu khác là em.

Bởi vì chiều nào cũng như vậy, tôi đã nghĩ câu chuyện này sẽ cứ thế, cứ thế, rất đỗi mong manh, trong trẻo nhưng kéo dài mãi mãi. Tôi và Đan Đan sẽ luôn ở bên nhau như thế này. Là cảm giác hạnh phúc hồn nhiên mà bấy lâu tôi thiếu thốn.

Tôi quên mất rằng thiên sứ rồi sẽ về trời, dẫu tôi có gom bao nhiêu sương mai đi chăng nữa.

***

Một buổi chiều gần cuối thu, Đan Đan hỏi tôi khi tay vân vê tà váy trắng muốt:

- Anh gom được nhiều sương trời rồi phải không?

- Ừ, nhiều lắm. – Tôi cười, hẳn là em lại nghĩ ra câu chuyện thú vị gì.

- Ngày mai… anh mang cho em nhé? – Ánh mắt vốn điềm nhiên của em bỗng trở nên tha thiết.

Tôi thoáng ngạc nhiên. Sao tự dưng em lại như vậy nhỉ? Mà dạo gần đây dù vẫn hay cười nhưng thần sắc của Đan Đan có vẻ kém tươi hơn trước. Tôi bắt đầu lo lắng, hỏi lại:

- Đan Đan, có chuyện gì à?

- Không anh. Nhưng em muốn giữ nó. Mai anh mang cho em, nhé! – Em cười, có chút yếu đuối hiện trên khuôn mặt thiên sứ của tôi.

- À ừ. Mà có thật là không có gì chứ?

- Hi hi. Cuộc sống đầy những bất ngờ thú vị, anh quên hả? – Đan Đan nghiêng đầu lỏn lẻn cười làm tôi quên sạch những hoài nghi. Có lẽ em định làm điều gì bất ngờ thôi.

Chiều hôm ấy, hoàng hôn vẫn gom đầy tiếng cười giòn tan của cả hai chúng tôi.

Hôm sau, tôi mang đến cho Đan Đan “hũ sương trời” của mình. Thật ra, đó không phải sương trời, mà là những bông hoa dại trắng tôi dậy thật sớm để hái, khi chúng còn nguyên những hạt sương trên cánh hoa mỏng. Dĩ nhiên, đến chiều khi tôi trao vào tay Đan Đan thì sương đã tan đi từ lúc nào và sắc trắng của hoa đã kém tươi, nhưng em vẫn vô cùng thích thú đón nhận nó. Em reo lên như một đứa trẻ:

- Đẹp quá! Cảm ơn anh!...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online