Old school Easter eggs.
*Danh ngôn tình yêu:
21:35 - 10/01/2015


- Em nói thế vì có thể em còn gia đình, vì em được yêu thương, vì em yêu đời, hay vì bất kì thứ gì anh không có. – Tôi ngoan cố với những lí lẽ nhọc mệt của mình. Em vẫn điềm nhiên, hoàn toàn điềm nhiên, và đôi mắt vẫn siết chặt tâm trí tôi:

- Quả là em còn gia đình. Quả là em được yêu thương. Nhưng, ai mà chẳng có những nỗi đau trong tâm can hả anh? Em nghĩ anh vẫn còn những người yêu thương, và muốn anh sống đấy. – Em cười, rất hiền.

- Nhưng em không giống anh và không thể nào hiểu cảm giác của anh lúc này được, biết không?

- Biết, em biết là em không hiểu cảm giác của anh lúc này. Nhưng anh có nghĩ đến cảm giác của những người yêu thương mình khi nhìn thấy anh nằm bẹp dí và hẳn là không còn nguyên vẹn dưới chân chung cư này không? – Khuôn mặt em trở nên buồn hơn hẳn lúc trước. – Và nếu còn một ai đó yêu anh nhiều như anh yêu cha mẹ mình, anh muốn họ cũng leo lên một tòa cao ốc nào đó rồi gieo mình xuống, phải không?

Tôi ngồi nghe chết lặng. Chẳng biết phải trả lời em thế nào vì quả thật là tôi chưa hề nghĩ đến. Tâm trí tôi chỉ xoay quanh những hình ảnh tang thương của gia đình mình. Phía nội, phía ngoại đều hết mực yêu thương tôi, nhất là từ sau tai nạn của cha. Sự ra đi của mẹ chiều nay đã làm nhòe nhoẹt hết những hình ảnh tình thân khác. Lòng tôi tê dại quá nửa và chẳng kịp nghĩ đến bất kì điều gì. Nỗi niềm khát sống trong tôi vốn bị cơn mưa vùi dập và đã vỡ tủn mủn ra, nay lại chính nhờ cơn mưa đó, cùng một cô gái thiên sứ (tôi gọi thế vì không biết tên em) vỗ về và chắp nối nó lại. Dẫu chưa đủ đầy nhưng hình như trong tôi không còn cảm giác muốn chết nữa. Quả thật, nếu tôi chết đi, tôi cũng chẳng mong ai phải đau khổ vì mình. Có lẽ ngay lúc này, cha và mẹ đã được ở bên nhau, ở một nơi xa xôi không biết nào đó, nhưng chắc họ chẳng hề mong tôi đến cùng đâu. Tôi nghĩ vậy. Cô gái bên cạnh tôi cũng nghĩ vậy.

Tôi khẽ quay sang nhìn em, thấy em cũng đang nhìn mình. Hình như những nghĩ suy của tôi đã bị đôi mắt trong veo điềm nhiên ấy nhìn thấu. Khuôn mặt em giãn ra, nguyên vẹn nét hiền lành, y hệt thiên sứ. Em nhẹ nhàng nói với tôi:

- Cuộc sống chỉ là sự ở trọ thôi anh ạ. Ngắn ơi là ngắn hay dài thật dài là do mình này. Dù muốn dù không thì ta cũng trót đi ở trọ rồi. Hãy suy nghĩ tích cực và hòa hợp với những người khách trọ xung quanh, anh sẽ sống tốt thôi.

Em làm tôi quá bất ngờ vì câu nói này. Một cô gái bé nhỏ, gương mặt còn vương đầy nét hồn nhiên mà lại nói ra được câu ấy quả là không tầm thường chút nào. Hay em là… người nhà trời nhỉ?

Tôi đang ngẩn ngơ thì em đột nhiên đứng dậy, nghiêng người phủi bớt những lấm lem trên chiếc váy trắng:

- Bớt mưa rồi này. Em muốn đưa ô cho anh về nhưng con trai và ô màu hồng chắc là không ổn rồi nhỉ! Anh về nhà đi nhé, về và ôm một người hiện giờ anh yêu thương ấy. Và hãy buồn đi, nhé! – Em cười thật nhẹ. – Và nếu ngày mai, ngày mốt hay bất cứ ngày nào anh còn suy nghĩ như chiều nay, hay chỉ đơn thuần là muốn sẻ chia, em luôn ở đây đấy.

Nói rồi chẳng kịp để tôi hỏi lại, em xoay xoay chiếc ô màu hồng trên đầu, ung dung bước về phía cầu thang, để lại tôi thẫn thờ cùng cơn mưa đã ngớt hạt. Những gì vừa xảy ra thật chóng vánh và bất ngờ, tôi còn chưa kịp định hình lại, đã vội biến mất như hòa tan vào mưa gió. Tôi ngồi lại hơn nửa tiếng mới lầm lũi xuống cầu thang về nhà. Tâm trạng vẫn đầy những đau thương mất mát, nhưng đã thôi trĩu nặng và bải hoải.

***

Trong nhà tôi, cả nhà ngoại đều tụ họp đông đủ, mọi người cuống cuồng khi thấy tôi về nhà. Ai cũng ào vào hỏi han, an ủi. Tôi chạy đến ôm chầm lấy bà ngoại, nước mắt ứa ra, chỉ không nức nở. Bà dịu dàng vỗ về, vỗ về cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ sau cả buổi chiều mệt nhoài.

Những ngày sau đó tôi vẫn nghỉ học. Không khí gia đình còn vương mùi tang thương nhưng không nặng nề như trước. Vào một vài khoảnh khắc nào đấy, tôi bắt gặp chính mình đã nhẹ lòng ít nhiều, cũng không hiểu tại sao.

Vào một buổi chiều sau đó khoảng tuần lễ, tôi tha thẩn tìm đường đến chung cư hôm nọ. Tôi nhớ cô bé có bảo em sẽ luôn ở đó. Hiện giờ, quả thật tôi cần chút chia sẻ. Mà dẫu không nói câu nào thì đôi mắt trong veo như mùa thu kia cũng đủ xoa dịu nỗi đau tâm can tôi. Từ bên dưới, tôi đã thấy chiếc bóng áo trắng quen thuộc đang ở tít trên sân thượng. Vậy là em ở đây thật. Vậy là những gì xảy ra hôm nọ không phải cơn mơ, chắc vậy.

Và quả thật vậy, em ở đây. Ngay trước mặt tôi, cô gái thiên sứ ngày hôm ấy vẫn mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt vẫn vẹn nguyên nét điềm nhiên hiền lành. Em ngồi trên bệ xi măng cũ, đong đưa chân một cách thích thú, tóc xõa tung theo chiều gió lộng. Tôi đã ở ngay bên cạnh và em biết điều đó. Em ngước mặt lên nhìn tôi, ánh mắt như biết cười, thầm thì:

- Vậy là anh đã quyết định sẽ tiếp tục ở trọ lâu dài với trần gian này.

Tôi khẽ gật đầu rồi ngồi xuống cạnh em. Tôi nghiêng người nhìn phía sau lưng em rồi chép miệng:

- Không có đôi cánh nào cả.

- A ha ha. – Em hiểu ý tôi, bật cười thích thú. – Anh nghĩ em là thiên thần được nhà trời gửi xuống để nâng đỡ linh hồn anh hả, anh Duy?

Đến lúc này thì tôi ngạc nhiên quá độ, tròn mắt ngạc nhiên với em:

- Làm sao em biết tên anh?

- Cứ cho là em được nhà trời phái xuống đi. Ha ha. Em nói rồi, cuộc sống luôn đầy những bí mật mà. Thú vị đúng không? – Em nheo nheo đôi mắt biếc.

- Ừ. – Tôi gật đầu. – Em thật là lạ. Thú vị nữa.

Rồi cả hai chúng tôi cùng nhìn về phía chân trời đối diện, mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng. Tâm sự trong tôi lại vơi đi quá nửa. Tôi âm thầm nhớ nhung và ngẫm nghĩ về hai người thân yêu đã khuất. Có lẽ biết tôi thế này, họ sẽ an lòng.

Mãi một lúc sau, em quay sang tôi, dịu dàng:

- Tâm trạng anh thế nào? Đã nghỉ học một tuần rồi nhỉ?

Lần này tôi vẫn ngạc nhiên nhưng không còn há hốc như trước nữa. Tôi mỉm cười trả lời em:

- Không quá tệ. Chỉ muốn nghỉ ngơi cho khuây khỏa hẳn. Vả lại, anh cần sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Một tuần vừa rồi là khá đủ cho anh xếp lại những xáo trộn. Hãy còn hỗn độn ở đâu đó trong lòng, nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi. Không nghĩ đến việc leo lên đây nhảy xuống nữa đâu. Hì.

- Em xin lỗi vì đã không hề an ủi anh chút nào vào hôm đó. – Em mân mê vạt váy trắng tinh. – Chỉ là… với em, sự sống chết trên đời không quá nặng nề như người ta vẫn nghĩ. Chúng ta chỉ là những người khách trọ, không ở mãi với nhân gian được, anh nhỉ? Mọi sự ra đi chỉ sớm hay là muộn. Quan trọng là người ở lại vẫn phải sống và làm nốt trách nhiệm với đời. Em nghĩ như vậy, nên lúc đó em chỉ bắt anh sống thôi. Anh không giận chứ?...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online