The Soda Pop
*Danh ngôn tình yêu:
23:11 - 26/07/2015

Có vẻ như thấy tôi im lặng quá lâu so với mọi ngày, Ju mở lời.


- Sao thế?


Tôi xua xua tay, lắc đầu ngán ngẩm.


- Không sao.


- Tuần sau tớ có lên thư viện trường đọc sách, chắc là cũng về muộn đấy. Có thể trùng giờ.


Câu nói cuối cùng của Ju khiến sắc mặt tôi thay đổi hẳn. Cười toe hỏi lại.


- Thật hả?


Và khi nhìn thấy cái gật đầu quen thuộc của Ju, tôi thấy mọi thứ xung quanh lung linh đến lạ!


---


Và theo như tính toán của Ju, chúng tôi có thể sẽ tình cờ gặp nhau ở cổng trường rồi cùng ra về. Và lần nào, Ju cũng tính chuẩn. Giờ dạy đàn nào tan, tôi cũng gặp Ju.


Nhưng có một chuyện, cứ khiến tôi thắc mắc mãi.


Dạo gần đây, tôi thấy Huy cứ là lạ. Thỉnh thoảng nhìn tôi như có điều đó muốn nói, nhưng khi thấy tôi nhíu mày có vẻ đang lắng nghe, cậu ấy lại thôi.


Mai Anh cũng vậy, trong giờ học, nó cứ nhìn tôi một cách lén lút. Đến khi tôi không chịu được, nhăn mặt hỏi nó có chuyện gì, nó lại cười vu vơ.


Bực mình, tan giờ học, tôi có kêu cả Mai Anh và Huy ở lại. Cả hai có vẻ ngỡ ngàng, hết nhìn tôi, sau lại quay ra nhìn nhau.


Tôi đặt phịch chiếc cặp xuống chiếc bàn đối diện, hỏi.


- Hai cậu đang có chuyện gì giấu tớ à?


Cả Huy và Mai Anh đều cúi đầu. Đến khi tôi bực mình, giậm chân bành bành, một mực thề sống thề chết khẳng định nếu cả hai không nói rõ mọi chuyện, tôi sẽ không thèm nhìn mặt ai nữa. Khi ấy, Mai Anh mới hít một hơi thật sâu, tỉ mỉ kể.


Tôi suýt té ngửa khỏi chiếc ghế khi nghe đến 5 chữ chắc nịch của Mai Anh: "Bọn tao đang thích nhau!"


Rồi nhìn nét mặt của cả hai, tôi phì cười. Nhỏ Mai Anh bình thường lắm chuyện và to mồm, vậy mà chỉ vì cái chuyện này mà cả tuần nay cứ ngơ ngơ.


Đến khi chỉ còn mình tôi và Mai Anh, nó mới nó rõ đầu đuôi mọi chuyện, rằng nó cảm thấy tội lỗi với tôi, rằng dù gì, Huy cũng từng thích tôi trước nó. Đến khi tôi gân cổ lên hỏi nó: "Thế bây giờ Huy thích ai? Thích mày đúng không?" Mai Anh chỉ im lặng không nói gì.


Tôi cũng cố trấn an nó rằng, tôi và Huy chỉ là bạn. Tôi thích Ju, và sẽ luôn như vậy, cho tới hết năm học. Khi nghe điều ấy, Mai Anh mới cười toe. " Vậy là mày hết ghét Ju rồi hả?"


Ừ thì cũng có thể cho là thế. Thật ra có thích thì mới có ghét được chứ, đâu phải tự dưng mà ghét được.



Khi tôi kể chuyện của Mai Anh và Huy cho Ju nghe, Ju chỉ cười. Cũng chẳng biết là Ju cười có ngụ ý gì, nhưng rõ ràng, sau cặp kính dày cộm, tôi thấy ánh mắt Ju lóe sáng lạ thường. Sau rồi, Ju có hỏi.


- Thích nhau dễ dàng như vậy được hả?


Tôi xốc chiếc cặp trên vai, vênh váo trả lời.


- Có gì đâu mà dễ với không dễ.


- Thích nhau rồi thì học hành được gì?


Tôi đến bấn loạn với những chữ "học". Ngày nào mà Ju không nhắc tới từ học, chắc ngày đó tôi đi bằng hai tay mất. Nghĩ cũng cứ bực, tôi gắt.


- Thích nhau đâu phải không học được. Giúp đỡ nhau trong học tập cũng được chứ sao. Với lại đâu phải ai cũng giống Ju đâu. Kì cục!


Xét thấy phản ứng thái quá của tôi. Ju không nói gì. Hàng lông mày hơi nhướn lên tỏ vẻ khó hiểu, sau rồi cũng chỉ lẳng lặng đi bên cạnh tôi. Quãng đường từ trường về đến nhà cũng xa hơn từ lúc ấy.


....


Cũng chẳng biết có phải vì "hối lỗi" hay vì nét mặt hình sự của tôi vài hôm nay mà bài kiểm tra Toán đợt này, Ju kém điểm tôi.


Trời ạ. Khỏi phải nói. Tôi vui sướng đến cỡ nào. Vậy là sau gần như 1 năm học, vị trí đầu tiên tôi mới giành lại được. Sau khi hú ầm ĩ giờ ra chơi, tôi mới để ý nét mặt của Ju. Nghĩ cũng có phần ái ngại khi vui sướng quá mức như thế, trong khi bài kiểm tra lần này của Ju chỉ đứng ở vị trí số 3. Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi.


- Hey Ju. Dạo gần đây cậu có ốm không?


Ju đặt quyển sách trên mặt bàn xuống, nhíu mày nhìn tôi.


- Bộ nhìn tớ giống người ốm thế hả?


- Nhưng sao làm bài....


- Chỉ là có một số chuyện nghĩ không ra thôi. Với lại, nhường cho cậu một lần. - Ju nhún vai, thản nhiên trả lời.


Tôi chẳng biết chuyện nghĩ không ra kia của Ju là chuyện gì, nhưng cũng nhờ cái chuyện đó, mà tôi ỏ vị trí số 1. Nghĩ cũng thấy mình nguy hiểm khi có lúc tôi thầm mong ngày nào cũng có chuyện mà Ju nghĩ không ra.


***


Thời gian này, cũng là thời gian chuẩn bị cho hết học kì 1. Việc dạy đàn cho khối học sinh lớp 10 vì thế cũng sắp kết thúc. Thằng nhóc tên Phong nghịch như quỷ sứ và luôn dồn tôi vào thế bí cuối cùng cũng đã đánh được những nốt cơ bản và cố gắng một cách nghiêm túc, nó cũng đánh được một bài hát đơn giản. Nhìn nó đánh đàn, tôi cũng thấy lòng mình nao nao đến lạ. Công nhận là khi làm được một việc gì đó có ý nghĩa cho người khác, thì bản thân mình còn vui sướng gấp bội phần!


Tuy nhiều lúc nó có xấc xược và khó bảo, nhưng nếu biết tính nó, chỉ cần lờ những trò đùa quái quỷ của nó đi mà dạy một cách chân thành, thì nó sẽ ngoan ngoãn lắng nghe.


Tiết học đàn cuối cùng, nó rón rén đến cạnh tôi, lí nhí.


- Cám ơn nhé!


Tôi biết, để nói được câu đó, nó phải cố gắng lắm. Nhưng tôi vẫn dọa nạt.


- Nói không đầu không cuối thế hả?


Nó bĩu môi.


- Lắm chuyện. Vậy em cám ơn phùy thủy nhé. Haha.


Nói xong câu ấy, nó vụt chạy. Thằng nhóc đúng là một đứa nhỏ nghịch ngợm nhưng cũng rất dễ thương!


***


Lịch thi hết học kì 1 đã có, và chúng tôi đang trong giai đoạn ôn thi cật lực. Bẵng đi độ hơn tuần, tôi mới thở phào nhẹ nhõm vì phần ôn tập cũng khá suôn sẻ. Nhưng rồi, khi gặp Mai Anh, tôi mới giật mình khi nó tuyên bố.


- Tao và Huy chia tay rồi! Vừa xong!


Điều làm tôi sững sờ hơn nữa là thái độ vui tươi hết cỡ khi Mai Anh nói hai từ "chia-tay". Rồi khi tôi thắc mắc, vì sao nó lại nói hai từ "chia tay" không cảm xúc như vậy, Mai Anh ngắm nhìn mười đầu ngón tay sơn nhũ của nó, thản nhiên đáp:


- Thì thích nhau cho nó có phong trào ấy mà. Cái gì dễ đến thì dễ đi thôi!


Tôi không nói gì thêm, bởi tôi biết, tính Mai Anh là vậy. Nó suy nghĩ khá đơn giản. Tôi biết, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi. Nhưng trong chuyện tình cảm, dù biết tình cảm học trò chỉ là những rung động thoáng qua, nhưng có cần thiết phải vội vã bắt đầu, rồi lại vội vã kết thúc thế này không?


Tôi có hỏi Huy, nhưng đáp lại chỉ là những nụ cười gượng gạo. Tình bạn của chúng tôi, cũng vì chuyện tình cảm của Mai Anh và Huy, dần trở nên xa lạ hơn!


Cũng chẳng biết lí do chia tay của hai người là gì, nhưng những cuộc thi quan trọng trước mắt dần hướng bọn tôi vào quỹ thời gian hạn hẹp hơn trong tình bạn. Chúng tôi ít gặp nhau vào cuối tuần, thi thoảng có nhắn vài ba tin nhắn hỏi thăm, sau rồi chỉ còn thấy mặt nhau trước ngày thi độ vài giờ, nói vài ba câu nhưng nội dung cũng chẳng khác mấy về vấn đề làm đề cương ôn tập. Thời gian này, thực sự chúng tôi rất nghiêm túc trong chuyện học tập, vì cánh cổng tương lai Đại Học mà mỗi người mơ ước.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online