Ring ring
*Danh ngôn tình yêu:
23:11 - 26/07/2015

***


Học kì 2 cũng gần hết. Thi hết học kì, tốt nghiệp rồi Đại học. Những bước chân cuối cùng thời học sinh khiến lũ chúng tôi không khỏi hoang mang và lo lắng. Dù chuẩn bị bài và có tinh thần ôn tập khá nghiêm túc, nhưng chúng tôi vẫn không sao yên tâm cho những ngày thi cam go phía trước.


Nhưng rồi, mọi thứ hoàn toàn thay đổi khi tôi đột ngột nhận được suất học bổng bên Mĩ! Kì thực, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đủ chỉ tiêu vì bài phỏng vấn Tiếng Anh tôi cho là mình trả lời khá tệ.


Cả Mai Anh và Huy đều chúc mừng tôi, duy chỉ có Ju, cậu ấy dường như không mấy ngạc nhiên cho lắm.


Nhận được nụ cười của tôi, Ju chỉ gật nhẹ.


- Ki làm tốt lắm!


- Vậy có gì chúc mừng tớ đi - Tôi cười gian.


- Gần đến giờ bay, tớ sẽ có quà.


- Quà gì vậy?


- Một bài toán!


Tôi suýt nghẹn! Có phút nào mà Ju không nghĩ tới "Toán" không vậy?!!


Những cũng chẳng thể phủ nhận rằng, nhờ Ju, nhờ những lần đi học về hết huyên thuyên về những rắc rối, tôi thường trao đổi với Ju về cách học ngoại ngữ. Chính cách học thoải mái không áp lực ấy, khiến tôi tiến bộ một cách nhanh chóng.


Ju có hỏi tôi.


- Xa Hà Nội rồi, điều gì làm Ki nhớ nhất?


Tôi nhớ nhiều lắm. Như muốn cho cả thủ đô vào vali rồi mang theo. Kỉ niệm cuối cấp như những giọt nắng trong veo tinh khôi chẳng bao giờ có thể quên được! Cũng chẳng thể quên Ju, chàng trai khiến trái tim tôi ấm áp lạ thường. Chàng trai cho tôi thêm rất nhiều động lực để học tập, chàng trai kính cận cao hơn tôi hẳn một cái đầu, hiền, ít nói nhưng vẫn đủ kiên nhẫn đi bên cạnh và lắng nghe tôi.



***


"Chuyến bay mang số hiệu VN615 trên hành trình Hà Nội – Chicago, xuất phát từ Hà Nội lúc 14h00...."


Tiếng loa thông báo ở sân bay vang lên trong phút chốc khiến mắt tôi cay xè. Cái siết tay nhẹ của Ju khiến trái tim tôi nghẹn ngào. Những rõ ràng, tôi vẫn phải đi. Vì tương lai, đang ở phía trước!


....


2 tháng sau kì thì Đại học, lũ bạn tôi gần như réo ầm ĩ khi biết tin ai cũng đỗ. Vậy là chúng tôi, đã bước qua cánh cửa quan trọng nhất!


Tôi nhắn tin cho từng người, chúc mừng rối rít, mà trong lòng cảm thấy tủi thân ghê gớm. Xa nhà, môi trường mới, tôi khá khó khăn trong việc hòa đồng và thích nghi. Thỉnh thoảng có chat Webcame với người thân, bạn bè, cũng cứ giả vờ kêu ổn, nhưng kì thực, chỉ muốn trở về. Những rồi, cũng phải tự hứa vượt qua thời kì khó khăn này, vì đó là con đường mà tôi đã chọn.


Có một điều khiến tôi buồn hơn nữa, đó là bài toán mà Ju có đưa cho tôi ngày tôi rời xa Hà Nội. 128căn(e980) .


128căn(e980)?


Rốt cuộc, bài toán này có nghĩa là gì và giải như thế nào vậy?


Đều đặn cuối ngày, cả tôi và Ju đều dành thời gian để trò chuyện. Ju dạo gần đây lạ lắm, kể với tôi rất nhiều chuyện. Nhưng hễ tôi hỏi Ju thi đỗ Đại học nào, thì gần như cậu ấy im bặt. Đoán là có chuyện, tôi có hỏi Mai Anh.


Tai tôi gần như ù lên khi nhỏ bạn nói: "Ju không thi Đại học!"


Ju không thi Đại học? Đó đâu phải là một Ju mà tôi biết, đâu phải người luôn đứng vị trí số 1 trong lớp. Tôi gần như quát lên trong loa điện thoại.


- Vì sao? Vì sao cậu lại làm vậy?


- À. Tớ có chút chuyện. - Giọng Ju trầm trầm.


- Chuyện gì? Nói cho tớ nghe. Thế không nhớ là cả hai đều hứa sẽ vào Đại học sao?


- Nhớ.


- Nhớ mà thế à?


- À. Ki này. Thằng nhóc lớp 10 nghịch ngợm mà Ki dạy đàn ghi-ta , là em trai Ju đấy.


Tôi chẳng nói gì thêm. Chỉ lẳng lặng cúp điện thoại. Tôi biết, tôi biết điều ấy từ lâu rồi. Tôi biết là Ju có một cậu em trai nghịch như quỷ sứ mà mỗi lần đi học về tôi đều than thở, tôi biết trước đó, ở trường cũ, Ju là một học sinh tệ nhất lớp.


Tôi cũng nhớ ngày đầu tiên gặp Ju là khi tôi vào lớp 10. Đó là một tên con trai đầu tóc dựng ngược, tai đeo khuyên, quần áo ăn mặc ngỗ nghịch, phóng xe vèo vèo ngoài đường không cần để ý ai. Rồi hậu quả là Ju đâm sầm vào tôi.


May mà lần ấy cũng chỉ xây xát nhẹ, sau một hồi cãi nhau chí chóe, tôi có vênh mặt lên mà nói với Ju rằng:


- Kiểu người như cậu thì chỉ có ăn chơi lêu lổng suốt ngày thôi!


Ju đưa cặp mắt như muốn xông lên đánh nhau với tôi ngay lúc ấy, rồi cũng kiềm chế, Ju nói.


- Con nhỏ to mồm. Thích dạy đời hả?


Tôi cũng không vừa, vênh váo nói.


- Giỏi thì leo từ vị trí tệ nhất lên đầu xem nào. Rõ là tên du côn!


Tôi không biết rằng, lòng tự trọng của con trai lại cao đến vậy. Cũng chỉ vì nỗi bực tức ngày hôm ấy, hơn 1 năm sau, tôi gặp lại Ju trong lớp học của mình. Nhưng không phải là một Ju ngỗ nghịch, một tên du côn mà tôi nhớ, mà là một người luôn giữ ở vị trí số 1.


Tôi thích Ju. Một cách tự nhiên nhất!


Nhưng giờ, Ju lại không thi Đại học! Là vì sao?


Suốt một khoảng thời gian dài, vì câu nói có phần quá đáng của ngày xưa ấy, tôi phải nỗ lực rất nhiều. Nỗ lực để luôn giữ được thành tích, nỗ lực để làm sao trong mắt Ju, tôi là một con bé biết giữ lời. Tôi chỉ biết học! Vậy mà....


Tôi khóc. Khóc rất nhiều.


...


Những tuần sau đó, tôi hay trò chuyện với Mai Anh. Nó đã có bạn trai mới, Huy cũng vậy. Ngẫm lại những kỉ niệm cấp 3, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Mai Anh vẫn cứ vui tươi như ngày nào, nó kể về cậu bạn trai mới với những tính cách kì quái. Rồi lại nhớ lại về ngày trước, về Huy. Bây giờ, mỗi đứa một nơi, ra trường rồi, thấy mình thay đổi nhiều biết bao. Chúng tôi của ngày hôm nay, thực sự khác với chúng tôi của những ngày tháng học sinh trung học.


Nhưng, tôi mừng, vì cả Huy và Mai Anh đều đã có sự khởi đầu mới.


...


Gần tháng nay, tôi không thấy Ju. Cũng có thể là Ju bận, những cũng có thể, Ju đang tránh mặt tôi. Mấy lần định gửi một tin nhắn, nhưng tôi lại ngập ngừng. Ju cũng đã có một khởi đầu mới, một khởi đầu mà không có tôi.


Mai Anh thường nói với tôi rằng: "Vì Trái đất tròn, nên những người yêu nhau nhất định sẽ quay về với nhau."


Tôi vẫn luôn tin rằng, chỉ cần tôi học xong, thì nhất định sẽ quay về, nhất định sẽ nắm chặt tay Ju. Ai nói rằng tình cảm tuổi học trò chỉ là những rung động đầu đời, là những gì thoáng qua? Tôi thích Ju. Và tôi sẽ đợi Ju.


Nhưng giá như tất cả đều màu hồng như trong suy nghĩ của tôi.


Bởi Trái đất tròn, nên khi hai người quay lưng lại và đi về hai hướng khác nhau, mỗi người sẽ phải đi nửa vòng nữa mới có thể gặp lại nhau. Nhưng khi quay lưng lại rồi, có đủ dũng cảm để bước hết nửa vòng ấy không?


***


Bên

Trang: « Trước1...345
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online