21:31 - 03/08/2015
g? Anh cũng không thể thay đổi được cách nghĩ đó của ông, ông đã quen với cuộc sống nơi miền quê này, những cô con gái lớn lên ở cái vùng biển này vẫn còn giữ được một chút dáng vẻ e ấp như nụ hoa chưa nở, khác với vẻ rực rỡ yêu đời, thẳng thắn và hiện đại như con gái thành phố của Linh Trang.- Nếu hai bác không trách gì em thì tốt quá, chứ không chắc em xách ba lô mà quay về Hà Nội ngay bây giờ quá!
Phụng Anh cười khì, cô cũng chẳng bận tâm câu nói ngập ngừng của anh. Thế nên Hoàng Anh cũng quyết định không nói ra nữa. Cô gái này thật có lúc khiến người ta không biết phải làm sao?
Với Hoàng Anh, dứt ra khỏi một cô gái hoàn toàn không khó gì. Anh có địa vị, có tuổi trẻ, thế nên dù anh vẫn đi một chiếc xe số cũ mua từ hồi mới ra trường thì vẫn có đầy những cô gái thông minh bị anh cuốn hút. Với Phụng Anh cũng thế, từ lần đầu gặp cô, anh đã tự nhủ lòng mình sẽ không bao giờ có dính dáng tình cảm gì với một cô gái dày sương dạn gió như thế, dù cho không dưới một lần anh phải bần thần cả người khi nhớ tới gương mặt thanh tú cố tình bị phủ lên những đường son phấn đầy vẻ phong trần, đôi mắt u uất ẩn sâu sau một tầng băng lạnh. Có lẽ cuộc sống buộc cô phải thế? Hoàng Anh cũng không biết, anh cũng không dám hỏi, anh sợ nếu mình đi quá sâu vào thế giới của cánh chim kiêu hãnh ấy, anh sẽ khó lòng tìm thấy đường ra.
Phụng Anh là thế, luôn đem tới cho anh thứ cảm giác mâu thuẫn đến cùng cực. Một mặt anh luôn nghĩ tới cô, không ngừng muốn kéo cuộc sống của mình lại cuộc sống của cô, như một trò chơi ú tim, một người càng trốn thì một người càng tìm. Phụng Anh càng cố tình trốn tránh anh thì anh lại càng muốn không ngừng hiện diện trong cuộc sống của cô. Nhưng một mặt khác, anh sợ phải đối diện với những sự thật về cuộc đời cô, về những thăng trầm trong cuộc sống mà cô đã từng trải qua, hay nói cho rõ, anh sợ phải nghe về công việc mà cô đã từng làm, công việc kiếm tiền từ ví của những người đàn ông ham của lạ.
Hoàng Anh chưa từng nghĩ, cuộc đời của anh rồi có lúc sẽ gặp một cô gái như thế, không giống những cô gái làng chơi anh gặp chỉ một đêm, càng không giống những cô gái ngây thơ trong sáng, có một cuộc sống ổn định và lành mạnh, Phụng Anh đứng ở giữa ranh giới của hai kiểu người đó, Hoàng Anh thấy đẩy cô về phía nào cũng không thỏa đáng. Có lẽ trong cuộc sống của anh, cô đã trở thành một nốt lặng, sẽ làm cho anh nhớ mãi, đau đáu, trăn trở mãi không thôi.
Mãi sau này Hoàng Anh mới nhận ra, từ khi cô tấu lên khúc “Phượng Cầu Hoàng”, từ khi anh ngồi trên ghế trong một hội trường rộng lớn, ngây ngốc nhìn cô giống như nhìn một bông hoa đỏ rực giữa làn khói mỏng manh, một sợi dây vô hình đã nối cuộc sống của hai người lại. Sợi dây ấy, phải mất thật lâu anh mới nhận ra, và cũng phải mất thật lâu anh mới kéo căng được nó, kéo được người ở đầu dây bên kia lại gần mình.
Chương 13: Linh Trang đáng thương
- Vậy là hai cụ nhà ông tiếc cô con dâu hụt à? – Hạnh cười khanh khách khi nghe Hoàng Anh thuật lại câu chuyện. Hai người đang ngồi trong một quán rượu nhỏ ấm cúng chuyên bán đồ Hàn Quốc.
Hạnh từng có một thời gian ở Hàn Quốc nên cô nàng rất mê những món ăn của xứ sở Kim Chi này. Cứ tuần một lần, cô nàng phải kéo bằng được Hoàng Anh tới quán ăn này uống rượu. Tối nay, cả hai lại ghé vào đây ngồi ăn lòng nước và uống rượu Chon-ju. Mặc dù thừa nhận mình không phải là người uống rượu kém, nhưng so với cô nàng này thì Hoàng Anh phải vái lạy, bởi sức uống rượu của Hạnh gấp anh vài lần. Hoàng Anh không thích những cô gái hay uống rượu, nhưng Hạnh thật sự cũng không phải loại nát rượu như vài nàng anh đã từng gặp trước đây, thế nên anh cũng mặc kệ cho cô uống.
Anh và Phụng Anh đã quay trở lại Hà Nội được một ngày. Tất nhiên, sau khi biết được sự thật về mối quan hệ của cả hai, bố mẹ Hoàng Anh vẫn không đối xử khác đi với Phụng Anh, có lẽ họ thực sự quý mến cô. Lúc hai người đi, ông bà còn nắm tay dặn dò cô nếu có thời gian thì hãy về thăm họ. Phụng Anh chỉ biết cười trừ không nói gì. Sau đó, cô cũng từ chối không nhận số tiền mà anh lịch sự đưa ra, cô nói rằng, cô coi như đây là một chuyến đi nghỉ ngơi, cô cũng không có công cán gì trong chuyện này, nếu anh cứ ép cô nhận tiền thì cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Phụng Anh không hiểu tại sao mình lại đưa ra cái lý do đó, có lẽ không phải buột mồm mà từ tận trong lòng, cô cũng muốn gặp lại anh chứ không hoàn toàn cắt đứt như trước đây từng giao kèo.
Hoàng Anh hoàn toàn vui vẻ khi thu tiền lại, anh còn đang nghĩ ra lý do để hẹn gặp lại Phụng Anh, không nghĩ cô lại là người chủ động nói ra điều đó. Vì thế anh đã hẹn mời cô một bữa ăn thay cho lời cảm ơn.
- Tôi biết, người như ông chẳng thể nào dứt ra được cái trò chơi tình ái đầy phiêu lưu và cân não này… - Hạnh nói như thể đã đoán được mười mươi kết cục mối quan hệ của Hoàng Anh và Phụng Anh cho tới thời điểm này.
- Ừ, bà lúc nào chả giỏi. – Hoàng Anh nhấp một ngụm rượu, tỏ vẻ trầm ngâm.
- Không phải là ông thực sự muốn nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ này đấy chứ? Tôi tưởng ông không thích dây dưa với mấy cô nàng thích buôn phấn bán sương?
- Nhưng Phụng Anh có vẻ như không phải người như thế! – Hoàng Anh chống chế.
- Vậy lúc yêu Linh Trang ông có thấy cô ta là người có thể sẵn sàng chạy theo của cải để bỏ rơi ông không? – Hạnh lườm anh, cười nhạt.
Hoàng Anh cứng họng, trái tim khẽ run rẩy.
- A, đừng khóc… - Hạnh cười vang khi thấy gương mặt anh đang dần tối lại. – Tôi chỉ muốn xem xem ông có chắc chắn về tình cảm trong lòng mình hay không mà thôi. Ông biết đấy, một khi là ngộ nhận, người bi thương sẽ không chỉ là một người.
Khi nói đến câu này, Hạnh cũng chợt trở nên trầm ngâm.
- Còn bà? Định sống thế này tới bao giờ?
- Người đặc biệt như tôi, nếu kết thúc cuộc sống như thế này sớm thì tiếc quá ông ạ! – Hạnh cười khì, nháy mắt với anh, lại ngửa cổ dốc cạn một chén rượu.
Hoàng Anh chỉ lặng lẽ cười. Ừ, anh tội gì phải vì một cô gái đã phản bội mình mà đau khổ như thế trong khi còn có biết bao nhiêu người thèm được yêu đúng nghĩa, muốn được đau khổ vì tình yêu chân thành mà không được. Nhìn người vui vẻ như Hạnh, có mấy ai hiểu hết được nỗi khốn khổ trong lòng cô?
Anh âm thầm thở dài, lại tiếp tục rót rượu.
- Kể cho tôi nghe về cô bé ấy xem nào? – Hạnh cũng chuyển chủ đề.
- Cái gì tôi cũng kể rồi còn gì.
- Không, về cảm nhận của riêng ông về cô bé này ấy. Một cô gái khiến ông phải suy tư nhiều như thế, tôi nghĩ hẳn phải có gì đặc biệt.
- Tôi cũng không biết… - Hoàng Anh lắc đầu cười. – Hay để hôm nào tôi giới thiệu hai người với nhau rồi bà tự cảm nhận nhé! Phải rồi, bà cũng tham gia mấy công tác từ thiện mà, hay bà đại diện NASSCO đi đợt này luôn đi, tôi có hai suất. Nếu bà đi thì tôi cũng sẽ không th...