XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
y anh ta hỏi nhưng đã kéo ghế ngồi xuống rồi thì đành gật chấp nhận, dù gì có thêm người càng tốt, có thể phụ giúp diệt sạch đống đồ ăn trên bàn, nếu không thì sẽ bị đổ bỏ, thật là lãng phí.

- Cứ tự nhiên.

Cẩm Tú thấy anh ta ngồi xuống thì đưa mắt lườm một cái rồi không thèm nữa mà tiếp tục công việc nhai gặm thức ăn.

- Nhà hàng này nấu đồ ăn quả thật rất ngon, ông chủ nhà hàng này rất biết cách kinh doanh – Vĩ Thanh cắn một miếng đồ ăn rồi gật đầu nói.

Cô không đáp chỉ cười cười gật đầu.

- Phí lời, nhà hàng này là của ba Kiều Chinh, đương nhiên là phải nấu ăn ngon rồi – Cẩm Tú nhai vội miếng thịt trong miệng rồi bĩu môi nói.

Vĩ Thanh hơi bất ngờ nhìn chầm chầm Kiều Chinh như không thể tin được. Vì nghe đâu ông chủ nhà hàng này rất giàu có, không chỉ có mỗi cái nhà hàng này, mà còn có rất nhiều nhà hàng khác, hơn nữa ông ta còn kinh doanh khá nhiều thứ. Ông ta chỉ có mỗi một cô con gái mà thôi.

Anh ta không ngờ người đó lại là Kiều Chinh, cô bạn cùng khoa vốn rất giản dị, không khoa trương, cũng không kiêu ngạo. Nhìn cô ấy như một cô gái trong gia đình có của ăn của để một chút, chứ chẳng hề giống mấy cô tiểu thư thích ăn diện tiêu xài hoang phí.

- Thế nào, không nhận ra đúng không? Nói cho anh biết, nhìn cô ấy giản dị vậy thôi, nhưng cái áo thun mặc trên người cô ấy trông thật bình thường nhưng lại là hàng cao cấp đấy. Một cái giá cả bạc triệu – Cẩm tú đắc ý tiếp tục nói.

Cô nhìn Cẩm Tú cảnh cáo, Cẩm Tú nhún vai cúi đầu nhìn xuống món ăn của mình.

Sau giây phút ngỡ ngàng, anh ta mau chóng khôi phục lại tâm trạng, ngượng ngịu nói:

- Xin lỗi anh không biết.

- Có gì đâu ạ, anh cũng đâu có nói xấu ba em đâu mà ngại – Cô cười nhẹ đáp.

- Mà này, anh có chuyện này muốn hỏi em ? – Vĩ Thanh nhìn sang cô nói.

- Chuyện gì ạ – Cô chớp mắt nhìn anh ta bối rối.

- Uhm….cái tên của em ấy, nghe rất hay, nhưng lúc đầu nghe anh cứ tưởng là Trinh, tới khi nhìn vào danh sách thì mới biết hóa ra là chữ Chinh.

Cẩm Tú vừa nghe đã muốn cười, cô cắn răng nín nhịn nhưng khi nghe xong thì không nhịn được đành phá ra cười nắc nẻ. Kiều Chinh nghe thấy bèn lừ mắt nhìn Cẩm tú đang ôm bụng cười đến chảy nước mắt nhưng chẳng làm sao ngừng được cái cô nàng này. Vĩ Thanh hình như thấy mình đã hỏi một câu kỳ cục khiến Cẩm Tú cười nghiêng ngả như thế thì mặt đỏ bừng lên khổ sở gãi gãi đầu.

Kiều Chinh thấy vẻ khổ sở của anh, bèn cầm cái khúc mía xỏ thịt nhét vào miệng của Cẩm Tú:

- Lo ăn đi.

Xong cô mới quay qua Vĩ Thanh giải thích.

- Năm xưa khi mẹ em mang thai em tháng tứ tư, đi siêu âm, bác sĩ chuẩn đoán nhầm là con trai. Ba em là người làm ăn, nghe vậy rất vui nên quyết định đặt tên con là Chinh, chinh của chữ chinh phục. Còn làm lễ đặt tên cho con trước tổ tiên. Cuối cùng khi sinh ra mới biết là con gái. Đã làm lễ đặt tên rồi nên không thể hối lại nữa nên quyết định thêm chữ Kiều cho nghe nữ tính. Cuối cùng mới thành cái tên Hoàng Kiều Chinh như bây giờ.

- Thì ra là vậy – Vĩ Thanh gật đầu như hiểu ra.

Cẩm Tú càng nghe càng cười nắc nẻ không ngừng khi nghe cô lừa gạt Vĩ Thanh, còn anh chàng thì tin soái cổ. Thật ra năm đó, khi cô sinh ra, cô của cô từ nước ngoài về thăm, đã đi làm giấy khai sinh giúp cô, vì ở lâu năm bên nước ngoài nên có sự nhầm lẫn giữa chữ Trinh và Chinh, mới đặt nhầm tên cô như thế. Nhưng từ lúc cái tên này ra đời, công việc làm ăn của cha cô gặp thuận lợi vô cùng nên họ không sữa lại tên cho cô mà cứ để nguyên như vậy.

Cô thấy Vĩ Thanh bị mắc lừa cũng buồn cười vô cùng, nhưng cô cố nhịn.

Có thêm Vĩ Thanh, đống thức ăn trên bàn mới có thể ăn hết. Vĩ Thanh tội nghiệp bị Cẩm Tú bắt ép ăn cho hết.

- Anh có biết hay không hả, trên thế giới này có hàng trăm…hàng vạn người bị chết đói, anh có ăn mà không chịu ăn là có tội lắm biết hay không hả – Cẩm Tú lên mặt giảng dạy

Vĩ Thanh giang tay cốc đầu Cẩm Tú một cái thật mạnh, làm Cẩm Tú xuýt xa rên rĩ, lấy tay xoa đầu trừng mắt nhìn Vĩ Thanh. Anh chậm rãi nói:

- Là ai đã bê đầy thức ăn ra bàn, dĩa nào dĩa nấy đầy nhóc hả, còn ở đó mà bày đặt giảng này giản nọ.

Cẩm Tú bị vạch trần đành nhe răng cười trừ.

- Anh còn chưa mắng em cái tội lề mề, làm xém tí nữa buổi văn nghệ của khoa bị hủy hoại. Đừng tưởng Kiều Chinh che giấu giúp em là anh không biết nha – Vĩ Thanh dùng khăn lau miệng chậm rãi đe.

Cầm Tú nhép miệng không thành lời với Kiều Chinh :” Ông già lắm mồm”

Kiều Chinh muốn cười nhưng phải cố gắng nín nhịn, cô phải đưa tay siết chặt chân bàn để giữ lại cơn run vì nín cười của cơ thể, cúi đầu nhắm mắt để nước mắt không thể chảy ra. Hai cái người này thật là, hễ cứ gặp nhau thì như chó với mèo, nhưng hễ không thấy nhau là lên tiếng hỏi.

Sau khi buông ra một câu: “Anh nhất định phải ăn hết mới được về, hãy nghĩ đến những con người đang chết đói bên ngoài, không ăn hết không được ra về” , cả hai cô đứng dậy vỗ vai Vĩ Thanh cổ vũ. Anh chàng tội nghiệp đành ngồi nhìn đống bát dĩa ngổn ngang trước mặt đã được bồi bàn dẹp bớt một nữa mà than trời.

Vừa ra ngoài hai cô nàng cùng phá ra cười khoái chí:

- Bạn cũng thật là, chơi ác quá đi – Kiều Chinh vờ trách Cẩm Tú.

- Haha cho đáng đời anh ta, lớn hơn có hai tuổi mà cứ làm như ba người ta vậy, suốt ngày cằn nhằn. Đúng là ông cụ non – Cẩm Tú bĩu môi cười nói.

- Tuy cằn nhằn nhưng chẳng phải anh ấy lần nào cũng nói giúp bạn hay sao – Cô bèn nói.

- Này, làm gì mà bênh ngời ta chầm chập vậy hả. Không phải bạn thích người ta rồi đấy chứ – Cẩm Tú huých vai cô hỏi rồi trêu chọc – Chắc được đó, mình thấy anh ta cũng để ý đến bạn đó. Ông già cằn nhằn như anh ta, chỉ có người giỏi chịu đựng như bạn mới hợp.

- Thôi đi, đừng có muốn ăn gấp bỏ cho người, có mà bạn mới thích anh ấy thì có, hễ chút là gây với anh ấy, sao không thấy bạn gây nhau với người khác đi – Cô lườm mắt đáp lại. Cẩm Tú cười hè hè làm mặt xấu với cô rồi khoát tay đi ra.

- Chờ mình một chút – Cẩm Tú bỗng nhăn mặt chạy vội vào tolet.

Nhưng chỉ vài giây sau cô đã khổ sở chạy ra, lắc đầu khổ sở nói:

- Không được rồi, thức ăn có vấn đề, bây giờ bụng mình nặng quá đi mất, nhưng trong kia không ngờ lại có người hết rồi. Mình không nhịn được, bạn cùng mình đi lên lầu trên đi được không?

- Cái gì mà thức ăn có vấn đề. Mình thấy là bạn ăn nhiều quá nên mới đau bụng muốn đi ngoài đó – Vừa đỡ cẩm tú, Kiều Chinh vừa mắng.

Cả hai đành lên trên tầng trên của nhà hàng, vốn đang sữa chữa nên không có ai qua lại.

- Bạn có vào không? – Cẩm Tú nhăn nhó mặt mày nhưng vẫn hỏi rồi sẵn tiện nhắc nhở – Sẵn tiện thì đi luôn đi, lát nữa chúng ta còn đi mua đồ.

Cô nghe vậy thì gật đầu rồi bước vào gian phòng đầu tiên, Cẩm Tú vào gian phòng thứ hai. Cô vào đó thì phát hiện bên trong không...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online