Insane
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào Cảnh Phong, cô lấy vội cái tùi giấy rồi chạy thẳng lên lầu mà không để ý nét mặt của Cẩm Tú từ khi nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của Cảnh Phong và có động tác như thế càng khó coi hơn.
Kiều Chinh không biết, vẻ mặt cô lúc bối rối kéo vạt áo xuống lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết, dù cùng là con gái với nhau, mà Cẩm Tú còn thấy được vẻ quyển rũ của Kiều Chinh huống hồ Cảnh Phong là một người đàn ông khỏe mạnh. Cẩm Tú lặng lẽ nhìn Cảnh Phong, anh đang hướng ánh mắt theo bóng dáng nhỏ bé của Kiều Chinh, lòng Cẩm Tú bỗng cảm thấy giống như có ai đánh mạnh, cô cắn nhẹ môi, tay xiết chặt lại.
Kiều Chinh thay đồ xong thì đi xuống, Cẩm Tú đã làm đồ ăn sáng cho cô rồi, bèn nói:
- Ngồi xuống ăn sáng đi.
Kiều Chinh vốn quen với việc được người ta phục vụ bữa sáng, cô tự nhiên ngồi xuống và bắt đầu ăn, mệt mỏi đêm qua khiến bụng cô đói meo, cô ra sức ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhìn cách cô ăn rất tự nhiên, ăn nhiệt tình nhưng trông rất yêu kiều nhẹ nhàng,Cảnh Phong cười nhẹ. Biểu hiện của anh không hề lọt khỏi ánh mắt của Cẩm Tú.
Khi cả hai cùng rời khỏi nhà của Cảnh Phong, Kiều Chinh ôm chầm lấy Cẩm Tú từ phía sau khi Cẩm Tú chạy xe chở cô:
- Mình yêu bạn quá đi mất. Nếu không có bạn, mình cũng không biết phải làm sao nữa.
Cẩm Tú im lặng không trả lời. Nhưng thay vì chở Kiều Chinh lên trường, Cẩm Tú lại chở Kiều Chinh về nhà.
- Sao lại đi về nhà – Kiều Chinh hơi ngạc nhiên hỏi Cẩm Tú.
- Mình sợ bạn vẫn còn mệt cho nên sáng sớm đã nhờ người viết đơn xin phép cho chúng ta nghỉ học hôm nay rồi – Cẩm Tú trả lời cô.
Kiều Chinh gật đầu,mĩm cười với Cẩm Tú vì cô ấy đã lo nghĩ cho cô rất nhiều. Nhưng Khi Kiều Chinh trở về phòng, Cẩm Tú cũng đi theo, cô ấy nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt lạnh lùng và nói:
- Kiều Chinh, cuộc sống này có nhiều điều mà bạn vẫn không thể biết được đâu. Cảnh Phong càng là người mà bạn không bao giờ có thể hiểu được. Mình thậm chí ở bên anh ấy bao lâu nay vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của anh ấy là như thế nào….hơn nữa cuộc sống của anh ấy hoàn toàn khác biệt với bạn.
Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú trong im lặng, Cẩm Tú thấy vậy hỏi lại:
- Bạn có hiểu những lời mình vừa nói hay không?
- Mình hiểu bạn lo lắng cho mình, sợ mình sẽ không hợp với cuộc sống giang hồ của Cảnh Phong. Nhưng mà mình yêu anh ấy, yêu chỉ là yêu, không thể nào tính được thiệt hơn, nếu không sẽ không còn là yêu nữa rồi. Mình yêu Cảnh Phong thì có liên quan gì đến thân phận của anh ấy cơ chứ. Cuộc sống của anh ấy là của anh ấy, cuộc sống của mình là của mình, mình có thể học cách chấp nhận hoàn cảnh sống của anh ấy. Chẳng phải người ta bảo, khi yêu ai thì phải yêu cả đường đi lối về của người đó hay sao?
- Kiều Chinh, bạn đừng có ngây thơ như thế. Đã mấy lần bạn gặp nguy hiểm khi ở bên ấy rồi mà bạn vẫn không hiểu ra cuộc sống cách biệt của hai người hay sao? Nếu còn ở bên cạnh anh ấy, bạn vẫn sẽ còn gặp nguy hiểm, bạn có biết không? – Cẩm Tú bực tức gắt lên.
- Mình biết, những lời bạn nói mình điều biết, điều hiểu. Nhưng mình tin Cảnh Phong nhất định sẽ bảo vệ mình – Kiều Chinh nghiêm túc nhìn Cẩm Tú nói.
- Kiều Chinh…- Cẩm Tú bất lực kêu lên.
- Cẩm Tú, xin bạn hãy ủng hộ mình có được không? – Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú bằng ánh mắt tha thiết.
- Không được – Cẩm Tú dứt khoát đáp – Cảnh Phong đã nhờ mình nói với bạn là từ nay về sau, bạn đừng đến làm phiền anh ấy nữa. Anh ấy chán ghét mỗi khi thấy bạn.
- Mình không tin – Kiều Chinh kêu lên, tuy cô không nuôi hy vọng Cảnh Phong sẽ thích mình ngay bây giờ, nhưng cô có thể cảm nhận là Cảnh Phong chẳng hề ghét bỏ cô tí nào.
- Mình không lừa Chinh. Là chính miệng Cảnh Phong đã bảo mình như vậy. Nếu không tin bạn có thể gọi điện cho anh ấy. Còn nữa, mình sẽ dọn ra khỏi nhà bạn ngay hôm nay – Cẩm Tú khẽ khàng bảo.
- Tại sao chứ? – Kiều Chinh kinh ngạc nhìn Cẩm Tú.
- Mình làm phiền bạn quá nhiều rồi, giờ mình cũng xin được công việc ở công ty ba của bạn rồi, mình nên dời đi không làm phiền bạn nữa. Cũng vì mình bạn mới quen với Cảnh Phong, anh ấy cũng vì việc mình ở nhà bạn mà đối xử tốt với bạn khiến bạn hiểu lầm và ngộ nhận, cho nên mình thấy có lỗi với bạn rất nhiều. Mình không muốn tiếp tục đẩy bạn xuống vực sâu không lối thoát.
Cẩm Tú đã nói như thế, Kiều Chinh cũng không biết phải nói gì, thái độ của Cẩm Tú rõ ràng là bất mãn với việc cô thích Cảnh Phong. Ngoại trừ nếu kéo Cẩm Tú đừng rời đi, Kiều Chinh không thể đồng ý với việc quên đi Cảnh Phong.
Đáng tiếc, Cẩm Tú vẫn quyết định rời đi. Thái độ đầy sự dút khoát, giống như là nếu một ngày Kiều Chinh vẫn yêu Cảnh Phong, ngày đó họ sẽ không còn là bạn. Kiều Chinh đứng ở trước cửa nhà thẩn thờ nhìn Cẩm Tú xách hành lí ra đi.



Chương 8: Theo đuổi tình yêu


Kiều Chinh đang nằm buồn vì Cẩm Tú rời đi, bỗng cô nhận được một cuộc điện thoại. Kiều Chinh nhìn số điện thoại, đây là môt số lạ hoắc.
- A lô!
- Là anh, Long Sơn – Người bên kia khẽ đáp.
- Long Sơn, anh sao rồi – Kiều Chinh reo lên với vẻ vui mừng khôn xiết, cô ngồi bật dậy để nghe điện thoại.
- Anh không sao, chỉ là bây giờ không thể đi lại được – Long Sơn đáp với giọng hiền từ.
- Anh đang ở đâu ? Mau nói em biết, em đến thăm anh – Kiều Chinh vội vàng hỏi địa chỉ, Long Sơn chần chừ một lúc rồi cũng nói địa chỉ bệnh viện, Kiều Chinh lập tức đến thăm anh.
Khi Kiều Chinh đến, Long Sơn đang tựa người vào trong thành giường mà đọc sách, ngoại trừ việc anh mặc chiếc áo bệnh nhân kẻ sọc ra thì toàn thân anh dường như đều bị quấn băng cả. Kiều Chinh nhìn thấy mà đau lòng. Cũng vì muốn bảo vệ cô mà anh ra nông nỗi này. Kiều Chinh khẽ đưa tay gõ cửa rồi mới bước vào trong, cô nhìn Long Sơn cười:
- Nhìn anh trông thật là buồn cười quá đi mất. Trông thật giống một cái xác ướp Ai Cập.
Long Sơn cũng cười, anh gấp quyển sách lại, định với người rót nước mời cô, không ngờ vừa rướn qua lại khẽ rên lên. Kiều Chinh thấy vậy vội đến đỡ Long Sơn, cô lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ?
- Không sao – Long Sơn thấy nét mặt lo lắng của Kiều Chinh thì cười trấn an cô – Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi . Tại ba mẹ anh lo lắng quá cứ thúc giục bác sĩ nên ông ấy đành biến anh thành xác ướp mà thôi – Nói xong thì anh cười, khiến Kiều Chinh cũng buồn cười theo, không ngờ anh cũng biết nói đùa như thế.
- Anh xem, em có mua cam cho anh ăn. Để em lột cho anh – Kiều Chinh bèn giơ cao bịch cam vàng lên trước mặt Long Sơn .
- Không cần đâu, em có lòng là được, anh không dám làm phiền em - Long Sơn ái ngại từ chối.
- Anh không ăn thì em ăn, dù sao cũng là thành quả em đứng lựa cam, cũng phải thưởng thức xem tài nghệ lựa cam của mình thế nào chứ - Kiều Chinh giương mặt kiêu kì đáp.
Long Sơn không khỏi bật cười trước vẻ mặt đáng yêu của cô, đành để cô lột cam cho anh. Kiều Chinh vui vẻ lột cam, lột xong chẳng để ý Long Sơn, cô đưa một múi bỏ vào ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online