*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
a thấy cô, anh cau mày có chút khó chịu, giọng lạnh lùng gay gắt hỏi cô:
- Sao em lại đến đây. Chẳng phải anh đã bảo với Cẩm Tú nói với em là đừng đến tìm anh mà, Cẩm Tú không nói sao?
- Có, bạn ấy có nói với em. Nhưng mà…..
Kiều Chinh còn chưa kịp nói tiếp thì điện thoại của Cảnh Phong đột nhiên reo lên.

Nhận được điện thoại, gương mặt Cảnh Phong tái xanh buông ra hai chữ bệnh viện thì vội vàng chạy đi khiến Kiều Chinh ngơ ngác, cô vội vàng đuổi theo sau anh. Kiều Chinh nhớ có lần cô thấy Cảnh Phong đi ra từ một bệnh viện, cô đoán Cảnh Phong sẽ đến bệnh viện đó nên đón taxi đi theo. Cảnh Phong chạy xe mô tô đến bệnh viện, nhanh chóng biến mất, còn Kiều Chinh đón taxi đi theo sau nên chậm hơn một chút. Cô phải mất một lúc lâu mới tìm được phòng có Cảnh Phong.
Đó là một căn phòng lộn xộn, đồ đạc văng tung tóe, bác sĩ và y tá đứng đầy trong phòng. Tiếng la hét của một phụ nữ vang lên, không ai dám lại gần bà.
- Các người đi hết cho tôi, trả lại con gái cho tôi. Mau trả Như Ngọc cho tôi, trả lại đây….- Bà ta gào lên, trên tay bà ta là một cây kéo.
- Xin lỗi cậu, chúng tôi chỉ là đang thử cách lấy đi con gấu bông của bà ấy, để giúp bà ấy khôi phục từ từ lý trí thôi. Không ngờ cô đi tá lại sơ ý làm con gấu bông vướn vào cái móc kia. Khiến nó bị rách, bà ấy thấy vậy bèn chụp lấy cây kéo và hét lên như thế - Vị bác sĩ vội vàng giải thích rõ mọi chuyện cho Vũ Phong nghe.
- Mẹ….mẹ bình tĩnh lại đi mẹ - Giọng Cảnh Phong dịu dàng vô cùng, anh đứng trước mặt người phụ nữ đó, chìa một tay về phía bà ta – Đưa cây kéo cho con. Mẹ cầm kéo coi chừng bị thương đó.
- Không….mẹ không tin con. Cô ta đã làm em gái con bị thương – Bà Vân Trang chỉ tay về cô y tá đã gây ra vết rách của con gấu bông, gương mặt cô ta tái mét - Tại sao con lại để cho họ bắt em gái con đi – Bà Vân Trang nhìn Cảnh Phong oán trách.
- Mẹ, đó không phải là em gái của con, đó là con gấu bông, em gái của con vừa đi ra ngoài mua chút đồ rồi. Lát nữa sẽ vào. Bây giờ mẹ mau đưa kéo cho con, kẻo lát nữa mẹ sẽ làm đau em ấy mất.
- Con gạt mẹ ….mẹ muốn nhìn thấy em con. Con mau tìm em con về đây cho mẹ - Bà Vân Trang kích động nói.
- Mẹ! – Kiều Chinh lớn tiếng gọi giữa phòng bệnh, giọng cô mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng pha chút nhõng nhẽo của trẻ con.
Cả phòng bệnh từ bác sĩ đến y tá cùng hộ lí, cả bà Vân trang đều quay mặt lại nhìn cô. Cảnh Phong cũng chau mày nhìn cô đầy thắc mắc, không biết cô đang giở trò gì.
- Mẹ - Cô nhìn bà Vân trang bước về phía bà bình thản gọi thêm lần nữa.
Bà Vân trang nhìn cô đăm đăm, sau vài phút ngỡ ngàng mới lên tiếng hỏi.
- Cô là ai? Vì sao gọi tôi là mẹ.
- Mẹ nói gì thế? Con là Như Ngọc đây mà. Con là con gái của mẹ đây mà – Cô giả vờ dùng giọng nhõng nhẽo hờn trách. Đôi mắt tròn khẽ chớp, hai má phòng lên như đứa trẻ tỏ vẻ giận dỗi.
Bà Vân Trang có chút trấn động nhìn cô, sau đó hét lên.
- Cô nói bậy. Cô không phải con gái của tôi. Con gái tôi kia kìa – Bà run rẩy chỉ tay vào con gấu bông đang nằm chơ trọi đằng góc tường – Con gái tôi còn rất nhỏ.
Tất cả mọi người vì tiếng hét của bà mà hỏang hốt. Sợ bà lại lên cơn kích động dữ dội thò khó lòng mà kiểm soát được. Cảnh Phong nhìn kiều Chinh đầy tức giận định lên tiếng xua đuổi cô đi.
- Sao mẹ lại có thể nói vậy? Sao mẹ lại bảo con không phải là con của mẹ - Cô dậm chân nhìn bà vân trang hờn trách, bộ dạng thật giống đứa con gái đang giận dỗi – Mẹ nói xem, con thua anh Cảnh Phong bao nhiêu tuổi nào. Anh Cảnh Phong bây giờ đã là người đàn ông to lớn thế này, làm sao con cứ mãi là một cô bé được cơ chứ - Cô chỉ tay vào Cảnh phong đang đừng sững đó nói – Có phải vì mẹ không thương con, cho nên mới không chịu nhận con là con của mẹ hay không – Cô giả vờ đưa tay dụi mắt ấm ức khóc.
Bà Vân trang nhìn sang Cảnh Phong, anh đứng sát bên bà, cùng vị bác sĩ, nhưng anh lại cao hơn vị bác sĩ đó những một cái đầu. Rồi quay sang nhìn kỹ Kiều Chinh so sánh, đôi mắt bà mang nỗi hoang mang cực độ và dường như bà cho rằng, lời cô vừa nói là hoàn toàn đúng.
Cảnh Phong định đến ngăn cản Kiều Chinh làm loạn, anh đã bị bác sĩ nhanh tay giữ lại. Anh nhìn vị bác sĩ dò xét, ông đưa tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng. Cảnh Phong thấy vậy bèn quay sang nhìn Kiều Chinh.
Kiều Chinh bèn đưa tay che miệng khóc, tỏ vẻ tủi thân:
- Hóa ra mẹ không thương con. Hóa ra con là đứa trẻ bị mẹ ghét bỏ.
Bà Vân trang thấy biểu hiện của cô như thế thì hoảng hốt sợ hãi, vội vã bước xuống giường, động tác vội vã khiến bà xém chút ngã vật dưới đất, cũng may Cảnh Phong nhanh chân đỡ kịp. Nhưng bà không quan tâm, bà chỉ sợ đứa con gái nhỏ của mình buồn tủi, vội đẩy Cảnh Phong ra lao đến ôm lấy Kiều Chinh thật chặt.
- Mẹ xin lỗi. Không phải mẹ ghét bỏ con đâu. Con đừng giận mẹ.
- Mẹ đã bảo con không phải con gái mẹ - Kiều Chinh vẫn giả vờ hờn trách. Ở nhà cô vẫn thường nhõng nhẽo với ba mẹ của mình, nên đối với cô lúc này cũng chẳng có gì là khó diễn cả.
- Mẹ xin lỗi. Là mẹ đã sai. Là mẹ nhất thời không nhận ra con – Bà Vân Trang rối rít nhận lỗi lầm của mình.
Trong thần trí của bà, vẫn luôn có cảm giác mình đã quên lãng điều gì đó, và giờ đây, bà cho rằng mình đã quên lãng hình dáng của đứa con gái yêu. Cho nên khi Kiều Chinh biểu hiện như thể cô chính là con bà, đang bị bà ruồng bỏ, bà cho rằng mình đã quên hình bóng của con gái khi lớn, chỉ nhớ hình dáng lúc nhỏ của cô mà thôi.
- Mẹ, con phải đi học nên không thường xuyên ở bên cạnh mẹ, vì vậy mà mẹ chẳng nhớ ra con là ai. Con buồn quá đi mất.
- Là mẹ sai. Là mẹ sai. Mẹ xin lỗi con. Từ nay mẹ sẽ không quên con nữa đâu.
- Mẹ hãy nghe lời bác sĩ, uống thuốc tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi cho tốt còn về nhà với con và anh Cảnh Phong nha mẹ - Cô thấy bà đã tin, bèn nhanh chóng khuyên lơn bà – Không có mẹ bên cạnh, con buồn lắm.
- Mẹ nghe lời con – Bà Vân Trang lập tức gật đầu.
Bác sĩ, y tá thấy vậy lập tức tiến tới gần bà, dìu bà nằm xuống giường. nhưng ba Vân trang vẫn níu chặt cánh tay của Kiều Chinh, kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà, bà mới an tâm để các bác sĩ tiêm cho mình một mũi thuốc. Móng tay bà bấm vào tay cô để lại những vết hằn sâu đến chảy máu. Kiều Chinh vẫn cố gắng nhịn đau chờ cho đến khi bà ngủ.
Cảnh Phong thấy mẹ đã thôi kích động, cậu mới bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm. Anh nhìn thấy cánh tay thon trắng mịn màng của Kiều Chinh bị mẹ mình làm chảy máu nhưng cô vẫn không giật tay lại.
Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt cô đang tươi cười nhìn mẹ anh bằng ánh mắt ấm áp, trong lòng bỗng bị dao động, anh cười nhẹ.
Khi hai người ra khỏi phòng bênh, Kiều Chinh dùng tay xoa xoa vào cánh tay bị bà Vân trang bấu chặt, Cảnh phong khẽ liếc nhìn cô rồi lên tiếng hỏi:
- Còn đau không?
- Cái gì – Kiều Chinh không hiểu Cảnh phong hỏi gì, cô đứng lại quay người nhìn anh, đôi mắt tròn mở to.
Cảnh Phong không hỏi, trực tiếp cầm lấy cánh tay của cô lên xem, vết móng tay bấm sâu đến chảy máu, nhưng lại không thấy cô hé răng than vãn nửa l...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
The Soda Pop