pacman, rainbows, and roller s
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
ợ , cô muốn rút tay lại nhưng không được. Kiều Chinh vùng quẫy muốn thoát khỏi bàn tay hắn ta, nhưng tay hắn như gọng kiềm, kiềm chặt cô lại rồi đẩy ngã cô xuống giường. Hắn nở nụ cười nham nhở bắt đầu cới nút áo của mình ra, Kiều Chinh thấy rõ không chỉ trên đầu hắn xâm hình con đại bàng mà ở sau lưng hắn cũng xâm một con đại bàng to. Hắn nhìn cô cười điên dại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Kiều Chinh hoảng sợ hét lên:
- Không, đừng mà….
Một bàn tay nắm lây bàn tay đang đưa lên cao vung vẫy của cô, bàn tay đó cũng vô cùng mạnh mẽ giữ chặt lấy tay cô, nhưng nó không nhớp nhúa đáng ghê tởm như bàn tay của Hưng đại bàng. Bàn tay đó vô cùng ấm áp, giữ chặt tay cô vỗ về, nhẹ nhàng an ủi cùng giọng nói thều thào:
- Đừng sợ, chị là ác mộng mà thôi.
Lời nói êm dịu khiến Kiều Chinh từ từ tỉnh lại khỏi cơn ác mộng đáng sợ kia, cô bất giác thở gấp, cả người mồ hôi ròng rã. Bàn tay ấm áp đó lướt nhẹ gương mặt cô, tém giúp cô những sợi tóc mong manh phủ trán, lau giọt nước mắt vừa rơi. Kiều Chinh hơi thở nhẹ lại rồi mơ màng mở mắt, cô nhìn người vửa giúp mình gõi khẽ:
- Cảnh Phong.
- Ừhm …..- Anh chỉ đáp nhẹ như hế nhưng cũng có thể khiến Kiều Chinh thấy nhẹ nhỏm vô cùng – Ác mộng sao.
- Phải! Đáng sợ lắm – Kiều Chinh trong lúc mơ hồ nữa tỉnh nữa mê bất giác co rút người về phía Cảnh Phong như muốn tìm kiếm sự bình an quen thuộc từ anh.
Người Cảnh Phong căng cứng lại trước hành động của Kiều Chinh, tay cô đang siết chặt lấy tay anh, bàn tay cô nhỏ nhắn mịn màng nhưng yếu ớt, nếu muốn rời ra, Cảnh Phong dễ dàng thoát ra, nhưng anh lại chẳng muốn rời khỏi bàn tay nhỏ bé của cô.
- Kể chuyện đi – Giọng Kiều Chinh hết sức nhõng nhẽo vòi vĩnh anh, cô đưa ánh mắt mơ màng nhìn anh , tay khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm của anh ra sức đong đưa.
Cảnh Phong biết Kiều Chinh là đang trong lúc mơ màng vô thức nên mới như thế, chứ bình thường, cô chắc chắn sẽ không bao giờ dám đòi hỏi ở anh một điều như thế. Anh không hề tức giận, trái lại còn thấy vui vui, vẻ mặt khi làm nũng của cô lần đầu anh mới được thấy, lại ẩn chứa đôi mắt mơ màng càng khiến người ta dễ dàng bị mê hoặc.
- Ngủ đi – Anh nhẹ nhàng bảo.
- Không thích, muốn nghe kể chuyện – Kiều Chinh mơ màng nhất quyết không chịu. Thật sự cô cũng quen với sự chiều chuộng của ba mẹ, trong lúc đầu óc mơ màng nên không phân biệt. Hồi nhỏ cô rất sợ ma, nên mỗi khi dỗ cô ngủ, ba mẹ đều phải ngồi kể chuyện cho cô nghe cho đến khi cô ngủ quên mất.
Thái độ khăng khăng của cô khiến Cảnh Phong trầm mặt, anh nhớ đến đứa em gái nhỏ cũng thường nắm lấy tay anh mà vòi vĩnh: “ Anh hai phải kể chuyện thì em mới chịu ngủ.” Trong lòng lại một trận đau đớn tràn về, anh muốn buông bàn tay của Kiều Chinh ra, nhưng tay cô vẫn giữ lấy tay anh.
- Được….- Cảnh Phong thở dài đáp, anh thả người dựa vào thành giường bắt đầu nghĩ đến câu chuyện kể.
- Anh kể đi – Kiều Chinh khẽ mĩm cười, nhìn anh chờ đơi.
- Có hai người bạn cùng hợp tác làm ăn với nhau. Người bạn hiền lành luôn đặt niềm tin ở bạn của mình. Ông thường dạy con trai con gái:” Ở trên đời này phải biết tin tưởng lẫn nhau, nếu cứ sống mãi trong sự ích kỷ nhỏ nhen, ganh tỵ lẫn nhau, thì mãi mãi sẽ chẳng tìm được sự hạnh phúc cho bản thân mình, khi mà chỉ nghĩ mãi đến tính toán thiệt hơn. Chỉ có điều, ông cuối cùng bị người bạn đó bán đứng, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông, ông bị bắt giam. Vì uất ức, ông đã tự sát ở trong tù, gia tài bị tịch thu, đứa con gái vì còn quá nhỏ, không chịu được đã kích, khóc lóc đòi cho bằng được cái gấu mà cô bé vẫn ôm hàng đêm, nhưng người ta vẫn lạnh lùng đẩy ngã cô bé đó. Chính vì thế cô bé buồn rầu sinh bệnh, lại không có tiền, dù đi vay mượn cũng chẳng ai chịu giang tay giúp đỡ. Cuối cùng đứa con gái cũng chết, chồng chết, con gái chết khiến người vợ phát điên . Mọi thứ đều đổ lên đầu cậu con trai nhỏ của họ, lúc đó mới hơn 10 tuổi đầu….
- Anh hai, anh đừng bỏ em nhé anh hai.
- Anh hai có nhớ em không….
……
Từng lời nói của em gái trước lúc chết, khiến Cảnh Phong nhớ mãi trong lòng. Nước mắt anh rơi xuống khiến đôi mắt đỏ hoe. Trong lòng bùng lên một ngọn lửa hận thù, có thể đốt cháy tất cả qua đôi mắt của anh.
Cảnh Phong đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng thấy eo mình bì một vòng ôm giữ chặt, anh quay đầu nhìn thấy Kiều Chinh đã ngủ ngon lành từ bao giờ. Khóe môi hổng ẩn hiện, hai má thấp thóang nụ cười duyên như thế.
Cảnh Phong không kìm lòng được mà hôn lên môi cô một cái.
Cô thật là mọt cô gái tuần khiết trong sáng, nếu như có thể, anh muốn tự mình chăm sóc cô, chỉ tiếc là cô lại là con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm.

Kiều Chinh ngủ một giấc tới sáng, sau cơn mộng mị, cô thức dậy với tinh thần sảng khoái vô cùng, mệt mỏi hôm qua gần như tan biến mất. Vẫn chưa mở mắt, Kiều Chinh gửi được mùi thơm bạc hà từ chăn nệm của Cảnh Phong, gương mặt đỏ bừng. Không ngờ cô lại được nằm trên giường của anh mà ngủ như thế.
Kiều Chinh đột nhiên nhớ lại, dường như hôm qua cô….Kiều Chinh giật mình ngồi bật dậy, người cô cứng đờ cả lên, hôm qua trong lúc mơ màng, cô đã đòi Cảnh Phong kể chuyện, tuy cô không nhớ rõ nội dung câu chuyện thế nào, chỉ nhớ giọng anh lúc đó thật buồn, cứ như đang kể câu chuyện buồn của bản thân mình. Nhưng, vì sao anh lại vào trong phòng, chẳng lẻ đêm qua không phải anh nhường phòng anh cho cô, mà là…..
Kiều Chinh nhắm chặt mắt lại,nỗi xấu hổ dâng trào trong cô, cô đúng là chuyện mất mặt, đã đến ngủ nhờ, vậy mà còn chiếm giường của anh. Nhưng mà, cô nhớ hình như đêm qua cô đã vòng tay ôm lấy Cảnh Phong. Liệu đêm qua có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Kiều Chinh đưa mắt nhìn , tấm chăn phủ lên người cô, cô run run giở nó lên nhìn kỷ bên dưới tấm chăn, sau đó thở phào nhẹ nhỏm. Dường như mọi thứ vẫn nguyên vẹn,quần áo vẫn còn y nguyên trên người cô, tấm ra giường vẫn một màu xám sạch sẽ.
Kiều Chinh vội vàng bước xuống khỏi giường đi rửa mặt, sau đó đi tìm Cảnh Phong.
Cô vừa bước xuống lầu thì đã thấy Cẩm Tú và Cảnh Phong đang ngồi trên sofa nói chuyện gì đó, dường như khá căng thẳng,nét mặt hai người đều rất khó coi, nhưng thấy bóng cô đi xuống liền im bặt.
- Cẩm Tú, bạn đến rồi - Kiều Chinh thấy Cẩm Tú thì vui mừng , vội vàng chạy xuống ,mái tóc dài của cô bị xõa xuống trán. Kiều Chinh vô ý giơ tay lên tém tóc, tay áo giơ cao khiến vạt áo cũng bị kéo xếch lên.
Có chút cảm giác trống trải và mát mẻ, Kiều Chinh nhận ra mình đang mặc áo sơ mi của Cảnh Phong, ánh mắt của Cảnh Phong và Cẩm Tú đều đang chú mục về phía cô, cô xấu hổ đỏ mặt vội bỏ tay xuống, kéo thẳng áo sơ mi lại che phủ đôi chân mình. Kiều Chinh ngại ngùng bước từng bước xuống lầu. Cô khàn giọng hỏi Cẩm Tú.
- Bạn có đem giúp mình quần áo mới không?
- Có, ở đằng kia kìa – Cẩm Tú lạnh giọng đáp rồi chỉ tay lên một cái túi giấy được cô để ở trên đầu một cái kệ.
- Cám ơn bạn, mình lên lầu đây – Kiều Chinh đáp, cô ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online