The Soda Pop
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
tư mà chơi đi – Cảnh Phong đáp lời Long, anh quay sang nhìn Kiều Chinh, dùng ánh mắt quyến rũ chết người của mình hỏi cô – Chắc là em không phản đối khiến mọi người mất hứng chứ.
Kiều Chinh không biết tiếp sau đó họ sẽ chơi trò chơi biến thái nào, cô mím môi nhìn Cảnh Phong, thái độ của anh rõ ràng là đang cho cô biết. Đây là cuộc sống của anh, nếu cô yêu anh thì phải chấp nhận nó cũng giống như phỉa chấp nhận con người anh. Nó giống như một thử thách để xem cô có thật lòng yêu anh hay không.
Cô là thật lòng, không phải giả dối. Ít nhất thì cô xác nhận anh chính là mối tình đầu của cô, cho dù đó là mối tình đơn phương đi chăng nữa.
Cho nên trò chơi này cô phải tiếp tục. Có thể là cô điên rồ, có thể cô quá ngốc nghếch. Nhưng cô không muốn chưa làm gì đã vội buông tay, có thể anh mãi mãi không yêu cô, sẽ không cho cô một cơ hội, nhưng ít ra cô không hối hận khi mình không đủ dũng cảm để theo đuổi tình yêu.
- Được, vậy hai người mau tiếp tục trò chơi nào – Long ngồi ngã lưng vào sofa rồi khoanh tay chờ đợi xem tiếp kịch vui.
- Mới vừa xong….để người khác bắt đầu đi – Cảnh Phong ngạt ngang, hất đầu về mấy cặp tình nhân kia.
- Ok, vậy thì quay chai chọn lựa đi – Một người lên tiếng đồng ý.
Cái vỏ chai bia màu xanh lập tức được đặt nằm trên bàn và bị xoay một cái thật mạnh khiến nó xoay vòng vòng thật lâu rồi mới dừng lại. Cái chai dừng lại ngay một cặp nam nữ phía đối diện Cảnh Phong và Kiều Chinh. Mọi người lập tức đứng lên nhường lại bộ ghế sofa dài cho hai người đó.
Kiều Chinh hoàn toàn không biết trò chơi thứ hai của họ là gì, cô đưa mắt quan sát tỉ mỉ. Cảnh Phong thấy cô nhỏm lưng nhìn thì khẽ hừ mũi cười ngoằn một cái, sau đó giảng giải cho cô quay tắc trò chơi. Đồng thời Kiều Chinh cũng được mục kích tận mắt hình ảnh minh họa cho lời nói của Cảnh Phong.
Đầu tiên, cô gái mặc chiếc váy màu vàng đó nằm dài lên ghế sofa, Kiều Chinh thấy rõ bộ ngực to đầy đặn của cô ta nhấp nhô phía trên, chiếc váy ngắn khi nằm càng ngắn hơn nữa, cô ta cũng chẳng buồn kéo váy xuống che đậy, cứ thế khoe bắp đùi trắng và đôi chân thon thả .
Bạn trai của cô ta chống hai tay sát vai cô ấy, hai chân cũng dặt trên sofa tạo ra bộ dạng giống như chuẩn bị hít đất. Luật chơi là, hít đất 50 cái, nhưng không được có cái nào chạm vào người cô gái nằm dưới. Hai người họ nhanh chóng bắt đầu trò chơi.
Kiều Chinh thở nhẹ một cái, sự lo lắng của cô giảm xuống thật nhanh. Trò chơi này cũng không biến thái cho lắm, cô có thể an tâm hơn rồi. Cổ họng cô có chút khó chịu, mùi bia có trong cổ họng thật chẳng dễ chịu chút nào, cô muốn uống một chút nước cho dễ chịu hơn, nhất là cô cảm thấy mình có chút chếch choáng say. Cô quyết định đi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Cô quay lại nói khẽ với Cảnh Phong:
- Em đi toalet một chút.
Cảnh Phong chỉ khẽ ừ một cái, mắt hướng về hai người kia. Kiều Chinh bèn đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài mở cửa. Cô vừa ra thì gặp một anh bồi đi đến, cô bèn nói:
- Làm ơn cho một chai nước khoáng vào đây đi.
Cảnh Phong quay đầu nghe Kiều Chinh dặn anh bồi rồi mới đóng cửa lại, lòng anh bất giác chùn xuống, anh nhìn hai người đang chơi trò chơi kia, tay siết thật chặt lại, thở dài nhắm ghiền mắt.
“Tại sao cô lại không chịu rút lui” – Lòng Cảnh Phong tự hỏi.

Kiều Chinh khi đi rửa mặt xong, gương mặt hồng hào vì say của cô đã có chút dịu lại. Cô tự cổ vũ mình một lúc rồi mới mở cửa tolet đi ra ngoài.Khi cô đi trở về phòng, cô đi ngang căn phòng 501 lúc nãy còn bỏ trống, cô nghe tiếng nói vọng ra:
- Nhanh lên – Giọng nói có chút quen vang lên sau cánh cửa, Kiều Chinh nhận ra là giọng của cô gái áo vàng vừa mới chơi trò chơi lúc nãy.
Sau vài giây, trong phòng vang lên vài âm thanh vô cùng ớn lạnh, đó là tiếng rên rỉ đầy khoái lạc của cô gái, Kiều Chinh bỗng cảm thấy lạnh cả da đầu.
- Nhanh lên một chút – Giọng cô gái nũng nịu nói – Đáng ghét, bắt người ta chơi trò đó, đúng là cực hình mà.
- Không cho chạm vào mà lại ở trạng thái đó, thật đúng là khiến người ta phát điên, nếu không kịp kéo em ra đây. Có lẽ anh sẽ phải cùng em cho họ xem phim sex miễn phí mất – Giọng bạn trai cô ta vang lên đáp trả.
- Anh chưa đóng cửa kìa – Cô gái khẽ nhắc bạn trai mình.
- Yên tâm đi. Không còn ai lên đây nữa đâu. Lúc nãy anh Long đã gọi điện cho quản lý thông báo rồi. Haha, chơi trò này mà không tìm phòng giải quyết nhu cầu, thì chẳng khác nào giết người cả.
Trái tim Kiều Chinh gần như rơi ra ngoài. Hóa ra trò chơi đó không hề đơn giản như cô đã nghĩ. Hóa ra cô qúa ngây thơ, không hiểu gì trò đời cả.
Kiều Chinh nhìn cánh cửa vẫn còn đang mở hờ kia, quả thật bên trong là một màn kích tình nóng bỏng khiến người ta nhìn vào đỏ cả mặt. Cô run rẩy bước rời đi vể phía phòng 502.
Cô đứng ở bên ngoài thật lâu, âm thanh trong phòng hoàn toàn không lọt ra ngoài. Cô không biết bọn họ có tiếp tục chơi trò chơi này hay không. Bao giờ đến lượt cô và Cảnh Phong. Cảnh Phong liệu có bị dục vọng nhấn chìm như người bạn trai kia hay không.
Cô yêu Cảnh Phong, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ trao thân cho anh. Càng không nghĩ đến việc sẽ cùng anh làm việc này ở đây. Cô từng nghĩ, lần đầu tiên của cô sẽ trao cho người bạn trai mà cô yêu nhất, người mà sẽ là chồng cô. Cô từng vẽ lên một tân hôn hoàn mỹ và trọn vẹn ghi dấu ấn đầu tiên cho cuộc sống vợ chồng của họ.
Lòng Kiều Chinh cảm thấy thật đau đớn.



Chương 7: Nếu tình yêu có thể nhẹ như thời gian.


Nếu tình yêu của cô dành cho anh có thể nhẹ như thời gian cứ trôi qua , cứ thế rời đi không chút lưu luyến gì, không cần nhìn quá khứ, không buồn nghĩ đến tương lai thì thật tốt biết mấy. Nhưng nếu như thế, cứ trôi qua bình thường và dễ dàng lãng quên như thế, liệu có còn là tình yêu hay không?
Có lẽ anh chính là cơn gió thoảng qua trong cô, chỉ là một rung động nhất thời, một nốt nhạc vô tình ngân lên. Chỉ là cảm giác thích mà thôi.
Thích và yêu là một khoảng cách khá xa. Thích chưa chắc là sẽ yêu, thích chỉ là thích thôi. Cần phải cố gắng thật nhiều mới chạm được ngưỡng cửa của tình yêu. Nếu như cô chưa chạm vào ngưỡng cửa tình yêu, vậy tại sao lại vì anh mà nhớ vì anh mà cười, bây giờ lại càng đau đớn vì anh.
Tình yêu thật khiến cho tâm trạng con người ta bối rối. Giống như lạc vào một hẻm cụt những lại không thể quay đầu trở lại, chỉ có thể cam tâm nhảy vào bễ vực tình yêu mà thôi.
Rời khỏi quán bar, Kiều Chinh ôm lấy thân người bị gió lạnh quát qua của mình. Cô không bước vào phòng khi chứng kiến những chuyện khó xử thế kia. Bước chân như có xiếng xích ngăn không cho cô vào trong phòng mà kéo ngược cô quay trở ra.
Cô đi lang thang bên ngoài đường phố vắng lặng vì đã gần nữa đêm, đồng hồ còn 15 phút nữa là 12 giờ. Kiều Chinh cố làm vui mình bằng câu chuyện cô bé lọ lem rời khỏi hoàng tử vào lúc 12 giờ kém 15 phút. Lọ lem trở thành rách rưới chẳng có gì đáng giá trên người, ngoài đôi giày thủy tinh. Còn cô, tuy không rách rưới, nhưng áo khoát, túi tiền, điện thoại ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online