12:46 - 27/07/2015
hòa nhã hỏi Cẩm Tú.- Cháu chỉ sợ là mình không biết gì sẽ gây phiền phức thêm cho anh ấy mà thôi – Cẩm Tú lưỡng lựu một chút rồi đáp.
- Cháu yên tâm, bác tin những việc cậu ấy giao cho cháu, cháu có thể hoàn thành tốt.
- Vậy….- Cẩm Tú cúi đầu giả vờ suy nghĩ một lát sau đó cô mĩm cười, gật nhẹ đầu đáp – Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ - Cô đợi điều này đã lâu, không lí nào lại từ chối.
- Hay quá, con cũng đang lo bạn ấy tìm không được công việc tốt, giờ thì vào làm ở công ty ba rồi, có ba chiếu cố, con cũng yên tâm hơn - Kiều Chinh reo vui nhìn ba mình đầy sự cám ơn.
- Con đó, đây là đi làm, chứ không phải là đi chơi đâu, thật là….- Bà Kiều Lan có chút không hài lòng khi chồng bà chẳng nói với bà câu nào đã ra quyết định như thế. Nhưng nhìn con gái vui mừng ra mặt như thế, bà cũng chẳng muốn để ý thêm làm gì, dù sao đây cũng là bạn thân của con gái, lâu lắm bà mới thấy Kiều Chinh dẫn bạn đến nhà. Bà không muốn làm buồn lòng con gái.
- Mẹ…- Trước lời trách mắng của mẹ, Kiều Chinh giả vờ xụ mặt tỏ vẻ buồn bã gọi khẽ.
- Được rồi. Con cũng nên người như Cẩm Tú cho mẹ bớt lo lắng đi – Bà Kiều Lan xiêu lòng trước vẻ mặt của con gái, bà cười mắng yêu cô.
- Con cám ơn bác trai bác gái đã luôn chiếu cố con – Cẩm Tú nhìn bà Kiều Lan với ánh mắt biết ơn, bà Kiều Lan cười nhẹ đáp lại lời cô.
Bữa ăn tối hôm đó vô cùng thân mật, giống như người nhà với nhau, chẳng hề có sự phân biệt nào cả,
Kiều Chinh trở về phòng, nụ hôn đó vẫn khiến cô ngây ngất, cô cảm thấy nhớ Cảnh Phong vô cùng. Nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không tài nào đuổi được hình ảnh của Cảnh Phong ra khỏi tâm trí cô. Cô bỗng muốn biết anh hiện đang làm gì, muốn biết từng hành động của anh. Cô cầm chiếc điện thoại di động mân mê thật lâu, vẫn chẳng biết có nên gọi Cảnh Phong hay không? Đang mãi suy nghĩ thì điện thoại cô reo lên bảng nhạc quen thuộc của bài “The day you went away”
Là Cảnh Phong gọi cô.
Tim Kiều Chinh đập thình thịch, là anh gọi cho cô sau khi đã nhận lời chấp nhận cho cô làm bạn gái của anh. Kiều Chinh run run, cố hít thật sâu để Cảnh Phong không nhận ra cảm xúc của cô. Cô ấn nút nghe, chưa kịp để cô lên tiếng, Cảnh phong đã nói bằng chất giọng ra lệnh đầy mạnh mẽ:
- Đến quán karaoke Vĩ Nhân. Phòng VIP 502 bên trái.
Nói xong Cảnh Phong đã cúp máy.
Kiều Chinh ngây người nhìn cái điện thoại, nỗi vui mừng khôn xiết trở thành sự hụt hẫng lẫn sự khó hiểu. Giọng Cảnh Phong có chút nhừa nhựa giống như đã uống rượu, anh gọi cho cô chỉ nói ngắn gọn như thế, chắc không phải là muốn cô đến đưa anh về nhà đấy chứ. Nhưng vì sao anh lại không gọi cho Hải và Thái, hai người đó dù sao vẫn tốt hơn là cô.
Nghĩ ngợi một lúc, Kiều Chinh quyết định mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Kiều Chinh lén ra ngoài nên cô đi rất nhẹ nhàng, cô lục tìm chùm chìa khóa dự phòng trong tủ kéo rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra. Cô nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ đúng, cũng may giờ này mọi người đều về phòng mình hết rồi, Kiều Chinh không dám đi xe, nên đành gọi điện cho taxi đến.
Thái độ lén lén lút lút của cô đã bị Cẩm Tú nhìn thấy, Cẩm Tú định lên tiếng hỏi thì Kiều Chinh đã khép cánh cửa lại rồi. Cẩm Tú mím môi nghĩ ngợi, cô thật muốn biết vì sao dạo này Kiều Chinh lại có thái độ lạ đến như thế. Cô quyết định chờ Kiều Chinh về hỏi rõ.
Kiều Chinh đến nơi , mấy người bảo vệ nhìn cô soi mói thật kỹ mấy lần, xong mới để cô đi lên tầng VIP. Kiều Chinh đi đến đây, cô gọi điện cho Cảnh Phong mấy lần nhưng anh chẳng bóc máy, cô đành đi lên trên. Nơi đây có rất nhiều thành phần phức tạp, nhìn vào có vẻ lịch sự, nhưng thành phần ăn chơi đền đây khá nhiều, thật sự cô không quen đến mấy nơi này cho lắm. Trên đường lên, cô gặp mấy anh chàng đang đứng ngoài hành lang hút thuốc trò chuyện, thấy cô đi đến, họ nháy máy trêu:
- Em gái, đi đâu thế. Vào phòng chơi với anh nè.
Tên đó dường như đang bước đến định chắn đường của cô, Kiều Chinh vội vàng nép người bước thật nhanh đi đến thang máy, những ngón tay run rẩy bấm nút thang máy. Cô quay đầu nhìn anh chàng kia, chỉ sợ anh ta bất chấp đi theo cô, hoặc là đẩy cô vào trong thang máy giở trò. Khi thang máy vừa mở cửa ra, Kiều Chinh vẫn còn nhìn thấy nụ cười ớn lạnh của hắn nhìn về phía cô. Cô vội vàng ấn nút đóng cửa thang máy, cửa thang máy đóng chặt, Kiều Chinh mới thở dài nhẹ nhỏm.
Thành phố về đêm là lúc hoạt động của những thành phần bất hảo , đúng là đáng sợ vô cùng.
- Ding…
Cửa thang máy lầu 5 mở ra, Kiều Chinh bước ra ngóc dáo dát tìm phòng 502. Nó cũng không khó tìm lắm, chỉ cách thang máy có một đoạn mà thôi. Kiều Chinh vừa bước đến cửa phòng đã nghe tiếng ồn ào rộn rã từ bên trong vang ra, có cả nam cả nữ. Kiều Chinh chau mày, cô không nghĩ Cảnh Phong lại thích những nơi ồn ào thế này. Cô mím môi hít thở sau quyết định gõ cửa.
- Cốc…cốc…cốc…- Ba tiếng gõ cửa rõ rệt vang lên, Kiều Chinh phải dùng sức để có thể át âm thanh nhạc bên trong khiến mấy đốt ngón tay tê rần.
Một người con trai ra mở cửa giúp cô. Ánh mắt anh ta nheo lại , khóe môi nhếch lên nhìn cô buông lời trêu ghẹo:
- Gì vậy cưng?
- Có…có Cảnh Phong ở đây không? – Kiều Chinh ấp úng cúi đầu hỏi.
Anh chàng kia quay đầu vào bên trong gọi lớn:
- Cảnh Phong, có người tìm cậu.
Kêu xong anh ta mở rộng cửa hất đầu bảo cô:
- Vào đi em gái.
Kiều Chinh nhìn vào bên trong, xác định rõ là có Cảnh phong bên trong mới dám bước vào. Cô sợ mình bị dụ vào bên trong. Cảnh Phong thấy cô vào vẫn thản nhiên ngồi cũng chai bia với anh bạn ngồi kế bên rồi tu một hơi gần hết nữa chai bia lạnh kia. Tiếng nhạc vẫn xậm, xình, cái giọng eo éo hơi khó nghe của một côp gái vẫn không ngừng cất lên. Tiếng ôn, mùi rượu bia, mùi khói thuốc là…..một bầu không gian thật khiến người ta thấy khó chịu đến buồn nôn. Kiều Chinh thật sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng vì Cảnh Phong, cô vẫn cố bước vào bên trong.
- Mọi người – Anh chàng mở cửa cho cô vỗ tay hô lớn – Cảnh Phong theo lời hứa, đã gọi bạn gái của cậu ấy đến đây. Mọi người nể mặt im lặng để chào đón người mới nào.
Cô gái kia cũng buông miro rồi ngồi im lặng quan sát Kiều Chinh đang rụt rè không biết nên chào hỏi với mọi người thế nào. Hai tay cô siết vào nhau, hai chân cũng có chút run rẩy…
- Lại đây – Cảnh Phong quẩy tay gọi cô, giọng lạnh lạnh lùng vô cùng nhưng Kiều Chinh lại thấy vui mừng khi nghe được giọng nói của anh , cô vội nhanh chân bước đến bên cạnh Cảnh Phong.
Kiều Chinh đang định ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cảnh phong thì đã bị anh với tay kéo ngã vào lòng mình. Ngay lập tức anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng nụ hôn này không hoàn toàn là một nụ hôn, bởi vì thông qua nụ hôn, Cảnh Phong đã đẩy một lượng bia vào trong miệng cô. Kiều Chinh bất ngờ chỉ có thể cố gắng nuốt số bia đó vào cổ họng, nhưng cô lại bị sặc. Cô vội vàng đẩy Cảnh phong ra, rồi ho sặc sụa.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên rầm rộ, trong khi hốc mắt của Kiều Chinh đã đỏ hoe, v...