The Soda Pop
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
cô gái hôm đó hắn bắt để uy hiếp Cảnh Phong.
Hưng đại bàng cũng không cố tìm hiểu xem cô gái phía sau Long Sơn là ai nữa, hắn cười nói:
- Mày nghĩ mày có thể bào vệ được con bé đó hay không?
- Hưng đại bàng, nếu mày còn là đàn ông, thì thả cô ấy đi – Long Sơn sầm mặt lại, anh vốn định nhờ Kiều Chinh che mắt chúng để thoát thân, không ngờ cuối cùng lại liên lụy đến cô. Hiện giờ, anh rất lo là bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên bằng mọi giá, anh sẽ chặn đường chúng để cô chạy thoát thân.
Long Sơn quay đầu nói khẽ với Kiều Chinh:
- Mặc kệ là chuyện gì, cứ ở sau lưng anh là được, nếu anh bảo chạy thì cứ chạy đi, đừng quay đầu lại. Cũng đừng lo lắng cho anh, chỉ cần em chạy thoát, anh sẽ tìm cách trồn đi. Nếu được thì em hãy gọi điện thoại báo công an nhé.
Kiều Chinh nhìn Long Sơn cắn môi cố gắng làm dịu cơn sợ hãi trong lòng mình lại rồi gật đầu.
Long Sơn nhìn cô mĩm cười, ánh mắt anh thật dịu dàng và đầu quyết tâm, khiến người ta cảm thấy tin tưởng vô cùng. Long Sơn quay lưng nhìn Hưng đại bàng rồi khẽ nói:
- Xin lỗi vì đã lôi em vào chuyện này.
Kiều Chinh không nhìn rõ sắc mặt của Long Sơn khi nói ra lời xin lỗi, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô bỗng tan biến. Đối với bạn bè, mình không ngại vì họ nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, chỉ sợ bạn không thật lòng với mình. Có lời nói này của anh, cô nghĩ, cô có đủ can đảm để vượt qua chuyện hôm nay, vì anh là bạn của cô.
- Hai đứa bây tâm tình xong rồi à – Hưng đại bàng nãy giờ không ra tay, hắn ta là cố tình để cho đôi uyên ương diễn kịch tình cảm cho hắn xem, thấy Long Sơn nhìn mình bèn cười đều hỏi, nhưng ánh mắt hắn nheo lại, vẫn muốn nhìn Kiều Chinh ở sau Long Sơn – Có cần thêm thời gian không? – Hắn ta ỷ vào lúc này là nữa đêm, người người đều ngủ yên, đường phố vắng tanh, dù có công an đi tuần đêm thì cũng sẽ có đàn em thông báo cho hắn biết. Cho nên hắn cũng chẳng hấp tấp giải quyết Long Sơn ngay.
- Kết thúc nhanh đi, không cần kéo dài thời gian nữa – Long Sơn khàn giọng nói với hắn ta, tay anh đưa về sau lưng, vẫn nắm chặt tay Kiều Chinh, giờ càng thêm siết chặt.
- Được. Tao chiều ý mày. Lên đi tụi bây – Hưng đại bàng cười nhạt, hất đầu ra lệnh cho bọn đàn em. Còn hắn lui lại phía sau, bình thản cho tay vào túi móc ra gói thuốc , rút từ trong gói thuốc ra một điếu thuốc dài. Bật quẹt châm thuốc hít một hơi dài ung dung nhìn đám đàn em bắt đầu xông vào Long Sơn với Kiều Chinh, bắt đầu một cuộc chém giết ghê rợn và đẫm máu.
Cả bọn nghe lệnh, lập tức lao vào từ tứ phía, Long Sơn vừa né đòn vừa đánh trả, nhưng vì vướng bận Kiều Chinh nên chủ yếu là anh né đòn nhiều hơn.
Kiều Chinh cả người cứng đờ, chẳng biết làm thế nào trước mấy luồn dao và gậy lao tới phía họ, cô cũng chỉ theo bản năng né qua, né lại một cách chậm chạp. Thật may mắn là Long sơn rất nhanh nhẹn, luôn giúp cô thoát khỏi mấy luồn hiệm đọc kia. Kiều Chinh không ngờ Long Sơn lại giỏi võ đến như thế, nhìn cảnh anh nhẹ nhàng né đòn tấn công từ trước đến sau, vẫn có thể đáp trả bọn chúng vài cái, Kiều Chinh cảm thấy khâm phục và phấn chấn vô cùng.
Nhưng vừa né đòn, vừa đánh trả là điều vô cùng khó khăn, bời vì Long Sơn chỉ có một tay phản đòn, tay còn lại đã nắm giữ Kiều Chinh rồi, bước chân cũng không thể di chuyển theo dạng rộng, chị thu hẹp vòng tròn bao quay mà chẳng thể nào thoát khỏi vòng tròn đó. Chẳng mấy chốc, Kiều Chinh có thễ nghe hơi thở năng nhọc của Long Sơn, cô cảm thấy lo lắng vô cùng. Cô thầm cầu mong trong lòng , mong cho họ có thể bình yên mà thoát khỏi nơi này.
Mãi lo nghĩ, Kiều Chinh không thấy một cây gậy đang lao đến ngay bàn tay nắm chặt của hai người, Long Sơn vội vàng buông tay đẩy cô sang một bên tránh. Hai tay tự do, Long Sơn nhanh chóng nắm được cây gậy trên tay của tên đó, tay trái nắm chặt cái gậy gỗ, tay phải anh giơ lên làm động tác chặt vào cô tay của tên đó, thuận lợi cướp được cái gậy gỗ.
Nhưng vì vậy mà hai người xa nhau, Long Sơn bị bao vây chặt hơn, ác liệt hơn, vì ban đầu, bọn kia chủ yếu nhắm vào Long Sơn chứ không phải Kiều Chinh. Giờ thì chúng có thể thoải mái không cần ngại ngần gì nữa.
Kiều Chinh bị dạt sang một bên, cô vui mừng là bọn chúng không nhấm đến cô làm mục tiêu, nhưng mà lo lắng cho Long Sơn rất nhiều, cô thấy Long Sơn đã bị chúng chém hai nhát, một ở lưng, một ở vai.
Kiều Chinh run rẩy, muốn giúp anh, nhưng không biết làm sao, Long Sơn vừa chống đòn vừa gào lên với cô:
- Mau chạy đi.
Kiều Chinh hai mắt đỏ hoe, khóe môi bị cắn đến muốn rướm máu, sợ hãi đến nỗi chân run cả lên. Cô lo lắng nhìn Long Sơn chống đỡ mấy lằn dao chém tới. Cô biết bản thân ở lại cũng chẳng giúp được gì, chỉ càng khiến anh lo cho cô hơn, tốt nhất nghe lời anh chạy đi tìm người giúp đỡ thì tốt hơn.
Cho nên Kiều Chinh quay đầu bỏ chạy nhưng…..

Chạy đi đâu vậy người đẹp – Cái giọng ỡm ờ châm trọc của Hưng đại bàng bỗng vang lên.
Lúc Long Sơn buông tay Kiều Chinh ra, hai người tách nhau ra, Hưng đại bàng đã nhận ra cô. Hắn khẽ nhếch môi cười nhìn chằm chằm Kiều Chinh. Cô gái này đối với hắn bỗng có một sự hứng thú cực lớn. Cả hai lần hắn gặp cô, cô đều là ở bên cạnh hai kẻ mà hắn ta ghét nhất: một tên đối thủ trên giang hồ của hắn, cạnh tranh công việc làm ăn với hắn, còn một tên chuyên đi rình rập moi móc hành vi phạm tội của hắn. Tuy Cảnh Phong luôn miệng tỏ vẻ không quan tâm đến cô, nhưng theo tin đàn em của hắn thông báo lại là Cảnh Phong đã chạy đến tìm Kiều Chinh khi họ thả cô, cho nên hắn dám chắc Cảnh Phong là cố tình giả vờ không quan tâm đến cô mà thôi. Còn cái thằng cảnh sát Long Sơn này, nhìn cái cách Long Sơn bảo vệ Kiều Chinh không khó nhận ra.
Nhìn cái cách hai người bảo vệ cô, bất chấp tất cả, hắn đã biết cô có địa vị khá quan trọng trong lòng hai người. Cho nên, cô gái này, chắc chắn là một con cờ khá tốt để cho hắn ta khống chế hai kẻ kia.
Kiều Chinh không ngờ hắn ta đã đứng sau lưng mình từ bao giờ, cô vừa quay đầu định bỏ chạy thì thấy Hưng đại bàng, tim đánh thịch một cái như muốn rơi ra ngoài. Cô cứng người đứng bất động nhìn hắn, nghe giọng nói rợn người của hắn, cô sợ hãi thụt lùi bước chân, tránh xa hắn ta ra.
- Chúng ta đúng là có duyên phải không người đẹp – Hưng đại bàng đưa ánh mắt cực kì nham nhở nhìn cô, ánh mắt hắn ta lướt khắp người cô từ chân xuống dưới, ẩn chứa đầy sự ham muốn – Mấy ngày không gặp, không ngờ em lại càng xinh đẹp hơn.
Hôm nay Kiều Chinh bận một chiếc váy bằng lụa mềm mại, phần trên của váy ôm trọn bờ ngực của cô, phần chân váy rộng xè, tung bay trông gió càng khiến cô mỏng manh và gợi cảm hơn. Cô không mặc áo khóat nên để lộ đôi tay tròn và phần cổ mịn màng gợi cảm, bị ánh mắt soi mói của Hưng đại bàng, Kiều Chinh cảnh giác vô cùng, lấy tay che phần cổ của mình trong sợ hãi. Ám ảnh của hắn lần trước, cô vẫn còn khiếp sợ.
- Sao lại tỏ vẻ sợ hãi anh đền thế chứ? – Hưng đại bàng từng bước tiến về phía Kiều Chinh. Kiều Chinh sợ hãi quay đầu nhìn Long Sơn cầu...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online