12:46 - 27/07/2015
i bạn thân rằng: “Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng lớn lên trong bạn”- Cốc…cốc…
- Cảnh Phong – Kiều Chinh đứng trước cửa phòng Cảnh Phong khẽ gọi cửa – Đền giờ thay băng rồi. Anh mở cửa ra, em giúp anh làm vệ sinh vết thương và thay băng mới.
- Không cần – Cảnh Phong im lặng một hồi rồi nói vọng ra – Cô về đi.
- Anh có phải là trẻ con đâu, sao tâm tính thất thường đến như thế chứ - Kiều Chinh bực tức, cô siết chặt tay quát lên – Anh mau ra đây cho em – Cô đập mạnh cánh cửa.
Cô chỉ mới đập hai cái, vừa đưa tay đập cái thứ 3 thì cánh cửa đã bật mở. Cảnh Phong bước ra, mặt đối mặt với Kiều Chinh, anh nhìn cô nói:
- Tôi nể mặt Cẩm Tú nên rất lịch sự với cô rồi. Nhưng không phải vì thế, mà tôi chấp nhận cho cô muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm trong nhà của tôi có biết hay không hả. Cô áy náy vì tôi bị thương chứ gì, được rồi, tôi nói cho cô biết, tay tôi đã khỏi rồi, vết thương đó cũng đã lành rồi. Cô từ này có thể đi không cần tới đây làm phiền tôi được nữa, không cần phải áy náy mà ở bên cạnh làm người giúp việc cho tôi nữa.
- Em không thể đi được nữa rồi – Kiều Chinh hít một hơi thật sâu nói.
- Chân cô vẫn còn lành lặn, vì sao lại không thể đi – Cảnh phong cười nhìn Kiều Chinh mĩa mai – Hay cô muốn tôi bế giúp cô ra ngoài mới cam lòng.
- Em không thể rời đi được, bởi vì em đã yêu anh rồi – Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong, cô quyết định nói ra tình cảm của mình.
- Haha…tôi không nghĩ cô lại là hạng con gái đơn giảng đến ngu ngốc như thế - Cảnh Phong bật cười châm biếm – Chỉ vì một nụ hôn thì cô đã yêu tôi.
- Không phải. Em không biết bắt đầu từ khi nào, khi em nhắm mắt lại em có thể cảm nhận được hơi thở của anh, lắng tai nghe, em có thể nghe thấy nhịp tim của anh. Anh nói xem, đó là gì nếu không phải là cảm xúc của tình yêu.
- Chỉ có như thế cô có thể kết luận đó là tình yêu hay sao? – Cảnh phong trầm mặt nhìn cô gằn giọng nói.
- Yêu là một điều rất tự nhiên. Nó không thông báo khi nào nó đến, anh cũng không thể nào cầm nắm được nó mà chỉ có thể cảm nhận được nó mà thôi. Em có thể cảm nhận được trái tim mình đối với anh ra sao.
-Cảm nhận…cô cảm nhận theo cách nào – Cảnh Phong bật cười châm biếm nhìn cô.
Kiều Chinh nắm lấy bàn tay còn lành lặn của Cảnh Phong, cô áp nó lên ngực trái của mình. Cảnh Phong giật mình, anh không hề nghĩ một cô gái ngoan hiền như Kiều Chinh lại bạo gan như thế, nhưng chính hành động của cô lại khiến anh xúc động. Tim của cô đập rất mạnh, đồng thời hơi ấm từ cơ thể cô tỏa ra len lỏi vào từng đầu ngón tay của anh. Người ta nói tay liền với tim, cho nên hơi ấm và nhịp đập của cô truyền thẳng đến tim anh.
- Cách bày tỏ chân thật nhất chính là cho người khác thấy rõ trái tim mình. Anh có cảm nhận được nhịp đập của trái tim em hay không? – Kiều Chinh giương đôi mắt trong veo đầy sự chân thành của mình nhìn Cảnh Phong hỏi, giọng cô nhẹ, có chút mơ màng, khiến người ta bị thu hút vào trong lời nói đó.
Cảnh Phong phải cố gắng lắm mới có thể thoát được. Anh hít một hơi thật sâu, anh thừ nhận, anh muốn lợi dụng cô để đưa Cẩm Tú vào moi tin tức của Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng tình cảm của cô. Đối với cô, anh luôn dằn dặt giữa hai chữ : “lợi dụng”, cô càng như thế, càng khiến sự áy náy của anh tăng lên gấp bội. Anh có thể không từ thủ đoạn để trả thù Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng anh không thể hại đời cô. Cho nên Cảnh Phong quyết định dứt khoát khiến cho tình cảm mới phát sinh trong lòng cô đối với anh lụi tàn ngay từ phút này.
Kiều Chinh dùng hết toàn bộ dũng cảm của mình để bày tỏ với Cảnh Phong, cũng không màng đến sự xấu hổ để tay anh chạm vào tim cô. Cô giống như đã đặt cược hết tất cả mọi thứ vào canh bạc này, hy vọng anh sẽ cho cô một cơ hội, nhưng anh đã rụt tay vế khiến cô thất vọng vô cùng. Nào ngờ chưa được mấy giây, Cảnh Phong đã chủ động nắm tay cô kéo mạnh vào bên trong phòng anh.
Kiều Chinh bất ngờ bị anh lôi thẳng vào trong rồi đẩy mạnh khiến cô ngã rạp lên giường. Bàn tay trái của Cảnh phong bắt đầu mở từng cái nút áo, tuy rằng bàn tay trái không thuần thục cho lắm, nhưng cái nút áo đầu tiên của anh nhanh chóng được mở ra để lộ vòm ngực vạm vỡ của anh.
- Anh …anh định làm gì? – Kiều Chinh xoay người nhìn thấy hành động của Cảnh Phong thì sợ hãi run rẩy hỏi.
- Có biết cách chứng minh tình yêu chân thật nhất là gì không? – Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt giễu cợt, khóe môi cong lên đầy sự thích thú. Anh từng bước tiến lại cái giường, đối mặt với Kiều Chinh, Cảnh Phong khụy một chân xuống giường, sau đó anh dùng tay trái hạ người xuống sát gần Kiều Chinh. Gương mặt anh kề sát gương mặt cô, hơi thở của anh bao phủ lên gương mặt cô càng khiến gương mặt cổ đỏ hồng lên, thậm chí Cảnh Phong có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh của Kiều Chinh.
- Thế nào , không phải em muốn chứng minh là em yêu tôi hay sao? Cách chứng mình tốt nhất là ở đây – Ánh mắt Cảnh Phong nhìn khắp người Kiều Chinh rồi dừng lại trên bờ ngực đang phập phồng lo lắng sợ hãi của cô lộ rõ dục vọng.
Mặt Kiều Chinh tái xanh, tuy cô nghĩ Cảnh Phong là người là loại đàn ông háo sắc, nhưng người như anh, có lẽ đối với chuyện ăn nằm với một hai cô gái là chuyện tự nhiên mà thôi. Cô không nghĩ là anh đang muốn đùa giỡn với cô, nhất là với ánh mắt đó. Cô đẩy mạnh anh ra khỏi người cô khi những ngón tay anh bắt đầu lần theo cúc áo cô muốn cởi nó ra. Cảnh Phong bị ngã bật ra giường, cánh tay bị thương của anh bị cô chạm mạnh khiến Cảnh Phong đau đớn rên rĩ, dù anh đã cố gắng kìm nén cơn đau.
Kiều Chinh đứng bật dậy, định chạy ra ngoài, nhưng nghe tiếng rên của Cảnh Phong thì dừng lại, cô quay đầu nhìn lại Cãnh Phong thì thấy máu từ vết thương của anh thấm ra ngoài chiếc băng trắng, thắm luôn cả chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc. Cô đưa tay lên che miệng hoảng hốt kêu:
- Máu…anh chảy máu rồi…
Hai tay cô giơ về phía anh, bối rối loay hoay chưa biết thế nào, nhất là vẻ mặt của Cảnh Phong đầy đau đớn khiến cô hối hận vô cùng.
- Em xin lỗi, em xin lỗi…em không cố ý – Cô mếu máo nói, giọng gần như khàn đi.
Cảnh Phong vốn rất đau nhưng thấy vẻ mặt như mếu gần khóc của cô, trong lòng bỗng rộn rạo cảm xúc khó diễn tả, anh không muốn thấy cô khóc, cho nên anh ghiến chặt răng nén cơn đau vào bên trong, cố gắng tõ vẻ bình tĩnh nói:
- Không sao.
Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn những giọt mồ hôi vì cơn đau và sự chịu đựng mà bắt đầu túa ra thì cắn chặt môi, nhìn anh ấy náy và hối hận vô cùng.
- Tủ quần áo, bên tay trái – Cảnh Phong thở dài nhìn cô nói, Kiêu Chinh không hiểu gì tròn mắt nhìn anh – Hộp đựng thuốc – Cảnh phong chỉ đáp nhẹ, Kiều Chinh lập tức hiểu ngay, cô vội vàng chạy đến tủ quần áo mở cửa lấy tủ thuốc ra, chuân bị giúp Cảnh Phong băng bó l...