XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
đứng đợi lâu không thấy lên tiếng cho rằng Cảnh Phong vẫn còn ngủ nên cố xoay nắm cửa bước vào, không ngờ đúng lúc Hải cũng xoay cửa mở ra, cho nên Kiều Chinh bị mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Hải cũng bất ngờ vô cùng, bị Kiều Chinh đỗ vào người mình nên bị đẩy lùi vài bước, nhưng mau chóng lấy thăng bằng lại, ôm chặt Kiều Chinh lại, giúp cô khỏi ngã. Nhưng cháo nóng mà Kiều Chinh cẩn thận giữ gìn nãy giờ bị chao nghiêng sánh ra tay cô và tay Hải. Cháo nóng khiến Kiều Chinh nhăn mặt rên nhẹ một cái.
- Xin lỗi anh – Kiều Chinh vừa vội vàng rút khăn tay ra lau cháo nóng bám trên tay Hải, vừa cúi đầu luôn miệng nói xin lỗi.
Hải nhìn thấy Kiều Chinh cũng bị bỏng mà chỉ lo lấy khăn lau cho mình, lòng anh bỗng tuôn chảy một cảm giác khác lạ, cô gái này có gì đó ngốc nghếch nhưng đáng yêu. Anh khẽ cười nắm lấy cái khăn , kéo nó ra khỏi tay Kiều Chinh sau đó lau vết cháo trên tay cô.
- Không sao chứ?
Kiều Chinh ngơ ngác, cô cắn môi cuối đầu lí nhí nói:
- Cám ơn anh. Em không sao .
- Em đến thăm anh Phong? – Hải nhìn cô nghiêng đầu cười hỏi, ánh mắt hấp háy vẻ trêu chọc.
Hai má Kiều Chinh đỏ ửng lên bởi cái nhìn trêu ghẹo đó của Hải, cô cười cười gật đầu rồi đep hộp đựng cháo đó đến đặt trên bàn của Cảnh Phong.
- Chắc anh chưa ăn sáng, em có đem chút cháo cho anh, anh đã đói chưa?
- Lần sau không cần đem đến nữa, tội không muốn làm phiền em – Cảnh Phong không thèm liếc nhìn hộp cháo một chút nào nói luôn.
- Không phiền – Kiều Chinh cũng quen với cái tính lúc nóng lúc lạnh của Cảnh Phong rồi nên cũng chẳng để ý đến lời nói của anh mà đáp ngay, cô sợ câu tiếp theo của anh là bảo cô đừng đến nữa.
Cảnh Phong nhìn Thái và Hải mà ra lệnh, chẳng muốn để ý đến Kiều Trinh chút nào hết:
- Hai cậu đi về đi, tôi muốn ngủ một chút.
Gương mặt của Kiều Trinh xụ xuống buồn bã, cô biết Cảnh Phong chẳng muốn chấp nhận việc cô ơ đây chút nào chỉ là anh không thể thẳng thừng đuổi cô ra về nên chọn cách làm lơ như thế.
- Anh Phong, thật ra ăn cháo nóng tốt hơn – Hải thấy Kiều Chinh làm mặt buồn thì lên tiếng nói giúp – Đừng phụ lòng tốt của người khác mất công lại áy náy đó.
- Cút – Cảnh phong lườm Hải quát.
Hải cười khùng khục khi trêu tức được Cảnh Phong bèn đẩy Thái đang nhìn Kiều Chinh ra về.
- Tụi em về đây, tụi em cũng bận, không mua đồ ăn sáng cho anh được, anh ăn cháo đi nhé, Kiều Chinh, em đút anh Phong dùm anh nhé – Hải không quên nói thêm một câu trước khi ra về, bị Cảnh phong trừng mắt, anh chỉ cười nháy mắt với Kiều Chinh rồi đóng cửa lại.
- Anh, ăn cháo nha, em múc cho anh một bát, cháo ngon lắm, lại tốt cho sức khỏe – Kiều Chinh quay sang nhìn Cảnh Phong cười tươi hỏi bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con.
Cảnh Phong không nói , anh ngã người xuống giường , quay người nhắm mắt giống như không thèm để ý đến Kiều Chinh, hôm qua anh đã nói thẳng là cô không cần đến nữa rồi, vậy mà cô vẫn cứ đến. Kiều Chinh nhìn thấy Cảnh Phong như vậy thì thở dài, cô dùng khăn giấy lau đi chỗ bị đỗ cháo ra ngoài của hộp đựng cháo. Vô tình chạm vào vết bỏng nhẹ trên tay khiến Kiều Chinh kêu nhỏ một tiếng. Cảnh Phong nghe cô kêu thì quay người lại nhìn cô, cau mày hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì – Kiều Chinh lắc đầu đáp. Tay vẫn tiếp tục lau cái hộp đựng cháo cho sạch sẽ.
- Đưa tay đây – Cảnh phong bỗng ngồi dậy rồi ra lệnh cho cô.
- Để làm gì? – Kiều Chinh ngơ ngác nhìn anh hỏi.
- Mau lên – Cảnh Phong không trả lời mà nói bằng một giọng ra lệnh .
Kiều Chinh bèn đưa một tay của mình cho Cảnh phong, nhưng anh lắc đầu bảo:
- Tay kia.
Kiều Chinh vốn là muốn dấu tay bị phỏng của mình, da cô vốn mỏng manh, tuy vết bỏng không ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng vẫn để lại trên làn da trắng của cô một vệt hồng. Cô nghe Cảnh phong ra lên, đành miễn cưỡng giơ ta về phía anh. Cảnh phong nắm chặt tay cô, nhìn ngó, anh cau mày một cái rồi thả tay cô ra, mở ngăn tủ của mình, lấy ra một tuýp thuốc quăng cho cô bảo:
- Mau bôi đi, nó có thể làm giảm đau rát đó.
Kiều Chinh cảm thấy như có mật rót vào tim, ngọt ngào đến ngây ngất. Cô ngoan ngoãn lấy tuýp thuốc thoa vào tay mình, quả nhiên là thấy dễ chịu hơn nhiều. Cảnh phong đối với cô là ngoài lạnh trong ấm, tuy miệng nói không thèm để ý đến cô, nhưng vẫn lo cho cô vô cùng. Kiều Chinh bèn lợi dụng cơ hội này bèn e dè nói:
- Em lấy cho anh chén cháo nha.
Thấy Cảnh Phong im lặng không nói, Kiều Chinh mặc định là anh đồng ý, cô không nói tiếng nào vui vẻ đổ cháo ra bát. Cô cầm chén cháo đưa trước mặt Cảnh phong, Cảnh Phong bèn đưa tay ra nhận lấy, Kiều Chinh vội giữ lại,cô chớp mắt yêu kiều nói:
- Em đút anh ăn.
Cảnh Phong tất nhiên là không chịu, anh sa sầm mặt lại:
- Bỏ đi, không ăn nữa.
- Ngoan, đừng có trẻ con như vậy – Kiều Chinh đã cười dỗ dành.
Cảnh phong bị sặc ho lên một cái, anh trừng mắt nhìn Kiều Chinh, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng Kiều Chinh biết anh sẽ không làm gì mình nên chỉ nhìn anh cười cười, chẳng ai đánh kẻ cười bao giờ, cho nên cô vẫn dùng ngữ điệu dỗ dành nói với anh:
- Nếu anh không muốn em làm phiền anh nữa, thì mau ăn để mau khỏe lại, em cũng không thấy có lỗi với anh mà chạy đến làm phiền anh nữa.
Cô đã nói vậy, Cảnh Phong không còn nói được gì nữa, đành ngoan ngoãn ngồi yên ăn hết cháo do cô đút. Anh vừa ăn xong, Kiều Chinh vội vàng thu dọn, sau đó đi ra ngoài một chút, lát sau bác sĩ vào thăm bệnh của Cảnh Phong, ông nhìn Kiều Chinh đứng một góc nhìn cười nói với Cảnh Phong:
- Cậu có cô bạn gái chu đáo ghê, mới sáng sớm đã đến hỏi thăm tôi này nọ về vết thương của cậu rồi. Vết thương cũng đã tốt hơn rồi, ngày mai có thể xuất viện được rồi. Cố gắng uống thuốc đúng giờ là được.
Lời nói vô tình của vị bác sĩ khiến Kiều Chinh đỏ cả mặt, cô cúi đầu trước ánh mắt của Cảnh Phong. Nói xong, bác sĩ ghi chép một chút về bệnh án của anh ở đầu giường, sau đó y tá phân thuốc cho anh, làm vệ sinh vết thương ở tay, dặn dò Kiều Chinh kỹ lưỡng rồi cả hai cùng đi ra ngoài.

Không gian lần nữa chìm vào im lặng. Kiều Chinh bước đến bên Cảnh Phong, cô đưa tay lay khẽ anh gọi nhỏ:
- Anh uống thuốc đi , bác sĩ bảo anh nên uống thuốc đúng giờ mà .
- Em có thể không gây phiền phức cho anh hay không hả? – Cảnh Phong bực tức ngồi bậy dậy quát.
- Được, em nói rồi. Chỉ cần anh lành lặng lại, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh hoài nữa đâu – Kiều Chinh mĩm cười vô tội nói – Là anh không hiểu hay cố tình không hiểu.
Cảnh Phong không còn gì để phản bác được, là anh quá ngốc nhượng bộ cô một bước, cho nên bây giờ cô cứ được nước lấn tới như vậy. Cho nên anh dứt khoát không thèm cải cô nữa.
- Thuốc – Cảnh Phong nói cộc lộc không nhìn Kiều Chinh, tay trái xòe ra.
Kiều Chinh vội lấy thuốc rồi tay cầm thuốc, tay cầm thuốc, tay cầm ly nước, nhướng mày nhìn Cảnh Phong vẻ chờ đợi. Cảnh Phong hít một hơi thật sâu tống hết bực tức trong lòng đi, anh lấy thuốc khỏi tay Kiều Chinh rồi bỏ vào miệng nuốt ực một cái rồi lấy ly nước uống ực cho trôi thuốc.
- Rõ là tr...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online