Snack's 1967
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
nh vẻ suy nghĩ, sau đó quyết định không nói tiếp.
- Chuyện gì? – Kiều Chinh ngạc nhiên trước thái độ của Thái, anh không phải hạng người muốn nói mà không dám.
Thái hít một hơi thật sâu, như quyết tâm nói ra:
- Ai bảo, anh Phong lại bảo vệ cô, trước mặt ông chủ mà còn…Thật ra ông chủ nổi giận là bởi vì cô là con gái của ….thôi bỏ đi – Thái xua tay nói – Cô về đi, xin lỗi, lúc nãy tôi nhất thời kích động một chút cho nên. Chuyện này, xem như cô chưa từng biết nhé.
Nói xong Thái xoay lưng đi trở vào bên trong để mặc Kiều Chinh đứng ngỡ ngàng nhìn theo với câu nói lấp lửng của Thái “bởi vì cô là con gái của….”. Câu này cô nên hiểu theo kiểu nào? Ông chủ của họ có quen biết với mẹ cô hay ba cô? Xưa nay chuyện của ba mẹ cô cô chưa hề hỏi tới, bây giờ trong lòng bỗng phập phồng nỗi lo sợ mơ hồ không tên.
Kiều Chinh ngồi bệch xuống bậc cầu thang, cô đột nhiên nhớ đến cái cảm giác mình ngồi một mình cô đơn trên khu đất trống, may mà có Cảnh Phong để cô dựa dẫm vào lúc đó.
Nghĩ đến Cảnh Phong, Kiều Chinh bỗng cảm thấy tim đập mạnh, người con trai lạ lùng chỉ mới gặp này, luôn dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cô, có lúc lại dịu dàng quá đỗi, quan tâm cô vô cùng, nhưng cũng có lúc giống như hận, muốn xa lánh cô, dùng sự lạnh lùng của mình để làm cô rời đi.
Kiều Chinh hoảng hốt nhận ra một điều, dường như càng ngày cô càng gnhi4 đến Cảnh Phong nhiều hơn. Tuy trong lòng tự nhủ nên tránh xa anh, nhưng càng muốn tránh xa anh thì cô và anh càng gặp nhau thường xuyên hơn ngoài dự kiến. Dường như, cứ mỗi lần gặp anh trở về, cô đều thao thức mãi. Cảm giác này có chút khó chịu, nhưng dường như cô không hề ghét cái cảm giác này tí nào cả.
Kiều Chinh cắn mạnh môi, quyết đinh quay trở lại phòng Cảnh Phong một lần nữa để nhìn xem anh thế nào.
Lần này chẳng còn ai trong phòng nữa cả, Cẩm Tú có lẽ đã về, còn Thái có lẽ đi đâu đó. Nhưng Kiều Chinh vẫn không đủ can đảm để bước vào trong. Cô đứng thập thò như một tên ăn trộm nhìn vào phòng qua tấm kính nhỏ ở cửa phòng. Cô thấy Cảnh Phong mặc một bộ quần áo bệnh nhân, nét mặt hơi tái, nhưng anh chẳng chút tỏ vẻ đau đớn nào hết. Có điều tay phải của anh bị băng rất chặt đeo tròng trềnh trước cổ, Cảnh Phong hơi nghiêng người qua một bên, dường như cố gắng làm gì đó, Kiều Chinh nhìn không rõ, cô cố chồm lên nhìn cho rõ, không ngờ cánh cửa vì thế bị đẩy vào trong, Kiều Chinh bạo gan bước vào, cô lén lút nhìn vào bên trong.
Cảnh Phong đang cố rót cho mình một ly nước bằng tay trái, nhưng có vẻ rất khó khăn. Chiếc ly trong lúc Cảnh Phong bất cẩn khiến nó ngã xuống bàng rồi bắt đầu lăn ra khỏi mép bàn, Cảnh Phong vội vàng định buông bình nước để chụp cái ly trước khi nó rơi xuống đất vỡ tan ra khiến nước trong bình theo chiều đổ của bình mà đổ ào xuống . Cảnh Phong hơi hoảng loạn trước tình cảnh này, chẳng biết nên chụp cái nào, nhất là khi bàn tay trái bình thường vẫn hoạt động tốt, ấy vậy mà bây giờ trở nên khó khăn khi không có bàn tay phải phụ giúp.
Khi cái ly đang rơi xuống bàn, Kiều Chinh đã nhanh tay chụp lại được, cô nghe Cảnh Phong thở phào nhẹ nhỏm khi cái ly không bị vỡ tan. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thấy người vào là Kiều Chinh thì vẻ mặt của anh bỗng dưng khựng lại có chút không vui.
Kiều Chinh phớt lờ thái đổ đó của anh, cô cầm ly nước đặt nghiêm chỉnh trên bàn rồi rót nước còn lại trong bình vào trong ly, bưng đến trước mặt của Cảnh Phong, cô nhẹ nhàng nói:
- Nước của anh.
Cảnh Phong im lặng, lẳng lặng cầm ly nước lên uống rồi nhìn cô:
- Sao em lại ở đây?
- Vì anh ở đây – Kiều Chinh mĩm cười, mắt nhìn anh đầy sự tinh nghịch đáp.
Cảnh Phong không ngờ Kiều Chinh lại nói như vậy, anh nhìn cô dò xét, Kiều Chinh cũng không muốn đùa cợt với anh nữa, cô nghiêm chỉnh đáp:
- Em đến để săn sóc cho anh.
- Không ai mượn cô làm điều đó – Cảnh Phong lạnh lùng quay mặt đi , khóe miệng cười nhạt đáp – Vì sao cô lại đến đây chăm sóc tôi cơ chứ.
- Chỉ là có vay có trả thôi. Anh yên tâm đi, chỉ cần anh khỏe lại, em sẽ không đến làm phiền anh nữa đâu – Kiều Chinh nhẫn nại đáp, nhưng đồng thời thể hiện thái độ dứt khoát cho Cảnh Phong thấy. Cô không hề muốn tiếp cận anh như các cô gái mê trai hám tiền khác, chỉ đơn giản muốn trả ơn mà thôi.
- Có vay có trả? Haha….Xưa nay tôi vay nhiều người lắm, nhưng chưa cho ai vay bao giờ. Nói xem, giữa tôi và em, là ai vay nợ - Cảnh Phong nói có chút châm biếm.
- Là em nợ anh – Kiều Chinh nhẹ nhàng đáp, ánh mắt dừng lại ở cánh tay của Cảnh Phong – Em biết rồi.
Cảnh Phong giật mình nhìn cô, thấy ánh mắt cô chiếu lên cánh tay bị thương của mình rồi lạnh lùng đáp:
- Không liên quan đến em. Đây là chuyện riêng của tôi.
- Em không quen nợ người khác – Kiều Chinh cũng ương bướng đáp, ánh mắt cô mở tròn không chớp nhìn Cảnh Phong, cong môi – Mặc kệ là chuyện này có liên quan đến em hay không? Em vẫn quyết định đến chăm sóc cho anh, nếu anh có giỏi thì cứ cho người luyện em ra khỏi đây. Bằng không, anh phải ngoan ngoãn để em chăm sóc anh. Nếu không cảm giác mắc nợ cứ đeo theo em mãi.
Thật ra Kiều Chinh cũng cảm thấy sợ, cô nhìn cái vẻ lạnh lùng của Cảnh Phong cứ như thể chị cần nói tiếp một lời phản đối mà thôi, anh sẽ sẵn sàng ném cô đi thật xa ngay.
- Tùy em. Nếu không chịu được cực khổ thì tự động biến. Tôi sẽ không để em đến gần tôi lấy 1 giây nào nữa.
Không cho gần đến 1 giây ? Kiều Chinh nghe mấy lời vừa rồi thì bĩu môi, cô thì thầm nói:
- Keo kiệt.
- Cái gì – Cảnh Phong lừ mắt nhìn Kiều Chinh đầy đe dọa.
- Không có gì, nước đổ hết rồi, em đi mua bình khác cho anh – Kiều Chinh nhanh trí cầm cái chai rỗng lên trước mặt Cảnh Phong khuya khuya nói rồi nhanh chóng chạy biến đi ra khỏi cửa.
Cảnh Phong thấy bộ dạng hấp tấp của cô thì không khỏi bật cười. Nhưng khi nhìn xuống cánh tay bị thương của mình, sắc mặt bỗng trầm xuống, rồi dựa người vào tường thở dài.

Kiều Chinh càng trước mặt anh nở nụ cười, càng khiến lòng Cảnh Phong khó chịu hơn bao giờ hết. Đó là một đóa hoa, một đóa hoa đẹp đầy vẻ yêu kiều và ngây thơ giữa cuộc đời đầy nắng ấm, nếu như anh thật sự chạm vào, chắc chắn đóa hoa này sẽ bị dập nát ngay lập tức.
Bàn tay còn lại của Cảnh Phong bỗng siết chặt tấm ra trả giường, co thật chặt, như muốn xé rách nó ra thành trăm ngàn mảnh để xua đi bớt sự dằn vặt trong tâm hồn anh.
“Cha nợ con trả. Cảnh Phong, mày thật sự nghĩ như vậy sao? – Cảnh Phong tự cười chính bản thân mình. Anh chẳng muốn lợi dụng Kiều Chinh, nhưng ngoài tiếp cận cô ra, không còn cách nào khác để lật đổ Hoàng Sĩ Nghiêm. Ông ta làm ăn bao lâu nay, quan hệ khá nhiều, lại rất thận trọng, dù có gì xảy ra chăng nữa, vẫn có người lãnh đạn thay ông ta, ông ta cứ nhàn nhã mà sống.
Cảnh Phong cứ nhìn thấy dáng vẻ thanh cao giả tạo của ông ta, anh chỉ muốn phỉ nhổ thật nhiều. Ký ức nặng nề tràn ngập đau khổ mà ông ta đã gieo trong lòng Cảnh Phong quá lớn, nó không cho phép anh nhân từ với Kiều Chinh.

Bà Kiều Lan đã mướn một người giúp việc, ch...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online