XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
13:03 - 27/07/2015
ng một cử chỉ rất giả tạo. Anh diễn kịch theo kiểu rập khuân, nếu bình tĩnh, em sẽ nhận ra ngay vẻ thiếu tự nhiên trong cử chỉ của anh.

"Xin lỗi cậu."

Anh nói, cũng tự cảm thấy đó là câu nói lạnh lùng. Tớ không thích cậu, nhưng tớ cảm thấy có trách nhiệm, Vì vậy, tớ xin lỗi.

"Nhưng tớ vẫn đọc hết thư của Enokida. Cảm ơn cậu."

"Ừ."

Có vẻ như em hối hận vì đã đến đây. Dù vây, em vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Chúng ta," em nói, "Sau này... vào một ngày nào đó..."

Em nhả từng chữ một và nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã.

"Gặp lại được nhau thì vui nhỉ. Khi họp lớp chẳng hạn. Lúc đấy cả hai đã có gia đình."

Anh vẫn nhớ ánh mắt em lúc ấy. Ánh mắt khẩn khoản như chờ đợi điều gì đó.

Em chờ đợi một sự thật. Sự thật khác với những gì em vừa được nghe.

Nhưng anh đã phớt lờ lời khẩn khoản của em.

"Chúc cậu hạnh phúc. Vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, Enokida."

"Hạnh phúc của tớ..."

Cố gắng lắm em thốt ra được câu này. Em mím chặt môi.

Sau này anh có dịp hỏi em. Rằng lúc đấy em định nói gì.

Em trả lời:

"Hạnh phúc của tớ là làm vợ cậu."

Nhưng tất nhiên là em đã không thể nói ra điều này.

"Thôi chào cậu nhé," anh nói, "Tớ phải làm việc."

"Ừ."

"Cậu giữ gìn sức khỏe."

"Ừ."

Anh quay trở lại cửa hàng, để mặc em đang đứng bên ngoài.

Dường như đang nói với anh: Thế hả?

Lẽ ra anh và em sẽ không gặp lại nhau, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng. Mối quan hệ của chúng mình sẽ được điều chỉnh lại. Em sống cuộc đời phù hợp với em. Còn anh, anh có một cuộc đời lặng lẽ, phù hợp với anh ở phía trước. Lẽ ra là thế.

Có lẽ chúng ta đã chia tay vào thời điểm phù hợp. Em có thể bắt đầu một tình yêu mới mà không bị vướng bận quá khứ. Em không có gì phải áy náy hay mặc cảm.

"Xin lỗi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nắm tay con trai."

Nghiêm túc như em chắc không nói câu này đâu nhỉ. Anh cũng có được vài kỉ niệm với em.

Chiếc váy liền màu đậu đỏ. Mái tóc dài được cặp gọn gàng. Chiếc áo len lông dê. Những ngón tay trong túi áo.

Và cả chiếc bịt tai bằng len nữa.

Thật hết sẩy!

Chỉ thôi cũng đủ cho anh không gặp khó khăn gì suốt cuộc đời này.

Đời anh sẽ kết thúc trong nháy mắt nên cũng chẳng cần nhiều kỉ niệm làm gì.

Một tình yêu duy nhất. Một người yêu duy nhất. Những cây chuyện của ba lần hẹn hò.

Thế là đủ.

Tham thì thâm. Câu ngạn ngữ được nhắc đi nhắc lại trong những câu chuyện từ ngày xưa.

Anh nghĩ câu nói này rất có ích cho những người buộc phải từ bỏ tham vọng. Nó là liều thuốc an ủi hữu hiệu nhất.

Những ngày tiếp theo, về cơ bản là giống những ngày trước đó.

Chỉ một điều thay đổi là thư em không đến nữa. Anh đã mong thế, vậy mà khi thư của em không đến thật, cảm giác mong chờ ngày mai của anh giảm hẳn một nửa.

Lý do ngày mai tuyệt hơn ngày hôm nay là bởi thời gian chờ đợi thư em rút ngắn thêm được một ngày.

Anh đã sống trong cảm giác mong mỏi ấy nên không nhận được thư em quả là khó khăn.

Mặc dù thời gian vẫn cứ trôi.

Ngày mai lại đến đều đặn như ngày hôm nay. Anh phóng chiếc Scooter đến bệnh viện, quay về chỗ làm ở cửa hàng tiện dụng và đứng soi mã vạch. Anh đã thành thạo hơn trong việc tìm được các bệnh viện phù hợp. Bác sĩ không còn lắc đầu nữa, thuốc bác sĩ cho anh đã giúp anh trở về giống ngày xưa hơn, dù chỉ là tạm thời.

Một năm trôi qua trong nháy mắt.

Như em đã thấy.

"Rồi bọn mình gặp lại nhau."

"Ừ."

"Trước khi gặp lại anh, không biết em sống thế nào? Em có quên anh không?"

Anh không biết, tôi trả lời.

"Em không kể cho anh, và anh cũng không muốn hỏi."

"Như vậy mà được sao?"

"Chẳng sao cả. Anh có thể hình dung được em đã khổ

tâm thế nào, anh hiểu đây là quyết định sau khi em đã suy nghĩ kỹ."

Nhưng em rất hài lòng, em nói.

"Em có quyết định như vậy nên em mới có cuộc sống như hôm nay đúng không?"

"Đúng rồi."

Với một cử chỉ thân mật chưa từng có, Mio ngả đầu vào ngực tôi. Một cử chỉ chứa đụng vô số ngôn từ. Tất nhiên là những ngôn từ về tình yêu.

"Anh kể tiếp đi." Mio nói.

Tôi tiếp tục.

Không biết tại thuốc anh uống hồi ấy có tác dụng, các buổi tư vấn đem lại hiệu quả, hay phương pháp trị liệu theo y học phương Đông mà anh áp dụng thử một thời gian đã thành công và vào mùa hè năm hai mươi tuổi, anh đã gần trở lại như xưa một cách kì diệu.

Anh hiểu, đây có thể chỉ là phản ứng tạm thời, không kéo dài. Giống như tù nhân được ban cho ít thời gian ra ngoài vận động rồi lại phải trở về phòng giam chật hẹp.

Nếu đúng là thế thì anh muốn tận dụng khoảng thời gian này để làm những điều có thể, và anh đã làm một chuyến đi dọc đường bờ biển bằng chiếc Scooter.

Anh đã rất mãn nguyện với cuộc sống trong vòng bán kính một trăm ki-lô-mét.

Tất nhiên anh không thể trở lại giống như hồi xưa. Ký ức về thời kỳ khủng hoảng cũng tạo ra vấn đề rắc rối khác là "Những lo lắng được tiên liệu". Trong bộ dạng của kẻ dò dẫm tìm đường, anh từng bước rời khỏi nhà để đến những vung đất xa xôi.

Đi được nửa chặng, anh chuyển lộ trình hướng về nội địa. Anh định sẽ đi vòng theo kiểu số 8 chứ không đi theo hình chữ O.

Rồi một ngày, anh được nghe giọng nói của em sau một năm trời không gặp.

Hàng ngày anh đều gọi điện về nhà. Anh đi trong tình trạng không tốt nên bố mẹ anh rất lo. Hồi đấy, điện thoại di động chưa phổ biến nên anh gọi về nhà bằng điện thoại công cộng theo kiểu người nghe trả tiền để thông báo rằng hôm nay anh vẫn ổn.

Hôm đó, mẹ anh nghe điện thoại và nói với anh.

Em để lại lời nhắn.

Em nhắn có chuyện cần nói nên muốn anh gọi cho em. Theo kiểu người nghe cần trả tiền (thật đúng tính cách của em). Em sẽ đợi đến khi nào anh gọi. Đây là câu em muốn nhắn với anh.

Không được để con gái đợi. Đây không phải là lời nhắn của em, đây là lời của mẹ anh.

Anh đã hiểu.

Không biết em có chuyện gì?

Bao nhiêu ý nghĩ ập đến với anh.

Anh tưởng tượng ra toàn chuyện không hay xảy đến với em. Anh vốn mắc bệnh lo lắng thái quá nên anh chẳng nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp. Anh toàn tưởng tượng ra chuyện xấu, nào là em bị ốm, bị thằng nào đó lừa gạt, giày em đi bị gãy gót.

Nếu em đi tìm sự an ủi ở người yêu đã chia tay một năm trước trong hoàn cảnh như vậy, anh sẵn sàng chìa vai ra cho em. Anh muốn an ủi em. Việc em chỉ có thể dựa vào bờ vai xác xơ này đã nói lên tình trạng khẩn cấp của em, ruột gan anh như có lửa đốt. Anh dốc cạn số tiền xu trong túi, đ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online