Polaroid
*Danh ngôn tình yêu:
12:32 - 27/07/2015

Cũng chả hiểu vì sao và vì đâu nhưng những cái mũi cao, đôi mắt sâu và cả những cái dáng người với chiều cao hoàn hảo ấy khiến Nó có một cảm giác nửa như thân quen nửa như xa lạ. Nói chung là … Rất khó tả.

Thế mà Trời ạ! “Kẻ đáng thương” kia đích thị là người ngoại quốc mà lại còn là Người ngoại quốc đẹp trai mới chết con gái nhà người ta không chứ

Hắn có một đôi mắt màu xanh da trời sâu thăm thẳm và bí ẩn như biển, một mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng không ngừng lấp lóa dưới ánh đèn tựa như một mặt trời thu nhỏ và một làn da trắng nổi bật trên nền bộ vest đen sang trọng khiến “Kẻ đáng thương” chẳng khác nào một diễn viên vừa bước ra từ phim trường Holiwood. Hic hic..

Nó trong phút chốc quên cả đau, quên cả kế hoạch với cả mưu sâu cứ đứng đó giương mắt ếch lên nhìn hắn và hắn thì cũng đơ ra, bối rối trước những ánh mắt thể hiện sự tò mò không giấu giếm của những khán giả xung quanh.

Một lúc sau dường như đã trấn tĩnh lại và với phong thái lịch thiệp của một người ngoại quốc “Kẻ đáng thương” nhìn chăm chú vào Nó rồi cất giọng ấm áp tỏ rõ sự quan tâm:

- Are you OK? – Vừa nói hắn vừa đưa tay về phía Nó.

- I… I’m OK! – Nó vội vã đưa tay gạt cái bàn tay với những ngón thon dài đang định chạm vào trán mình rồi thuận đà nhảy về phía sau tránh theo phản xạ làm cho đôi mắt tuyệt đẹp của “Kẻ đáng thương” kia thoáng ánh lên chút ngỡ ngàng vì bị từ chối một cách quá ư là phũ phàng.

- What's going on? Why does everyone look at me? Hắn tiếp tục vừa hỏi vừa chăm chú nhìn Nó.

- I… I …. Do .. Don’t .. Nó đang định lắp bắp cái câu “Em không biết” nhưng lại nhớ ra mình chính là nguyên nhân to đùng đã khiến hắn trở thành “mục tiêu chú ý” nên đành bỏ rơi câu nói và kiên quyết nhìn mấy ngón chân đang miết xuống sàn nhà một cách khổ sở.

Hic hic hic… “ Cái tên “phía bên kia đầu dây” chết tiệt! Đáng ghét! Khó ưa! Cái tên oan gia đen đủi” – Nó chỉ biết không ngừng lầm bầm rủa xả cái “kẻ đáng ghét” đã làm cho Nó lâm vào tình cảnh thương đau này. Hình như tất cả những gì dính dáng đến hắn (trừ anh ngoại quốc điển trai kia) đều muốn thử thách sự bình yên của Nó.

Cũng may là đường ăn ở của Nó không đến nỗi nào thế nên dù có sắp phải “chết đứng” hay gặp hiểm nguy ra sao thì vẫn sẽ có một bàn tay chìa ra giúp đỡ

Nó mừng còn hơn nhặt được vàng khi bỗng từ đâu đó bên ngoài hành lang một giọng nam vang lên và cắt đứt cái bầu không khí im lặng đáng sợ đang bao trùm trong phòng:

- Jackson! Where are you? Jackson!

Sau cái âm thanh kia, Khán giả của Sân khấu “Phòng nhân sự” như sực tỉnh lập tức trở lại công việc đang làm dở nhưng Nó thừa biết là họ vẫn ngầm quan sát, theo dõi hai nhân vật chính là Nó và hắn.

- I’m here! – “Kẻ đáng thương” lập tức trả lời, mắt vẫn không rời khỏi Nó.

- Hurry up! Deputy director wants to meet you. – Giọng nói vẫn phát ra phía bên ngoài hành lang dường như không có ý định xuất hiện.

- OK! I’m coming!

“Kẻ đáng thương” quay người định bước đi nhưng rồi như sực nhớ điều gì bèn quay lại phía Nó vừa nói vừa nở một nụ cười thiên thần:

- Nice to meet you, girl! I’m looking forward to seeing you soon.

Hic… Hic… Trái tim Nó tự nhiên đập nhanh một cách vô cớ khiến Nó gần như ngạt thở. Nụ cười kia quả thật là đã vượt quá sức chịu đựng của Nó rồi.

- I… I hope so! Nó lại lắp bắp.. Thật ra Nó còn muốn nói nhiều hơn nữa cơ nhưng vì vốn tiếng Anh không nhiều nên Nó chỉ có thể nói những câu đơn giản thế.

Anh chàng ngoại quốc điển trai đã đi từ bao giờ mà Nó vẫn cứ đứng đó đờ ra như một con ngốc, mãi đến khi có tiếng nói vang lên sau lưng Nó mới giật mình trở về thực tại.

- UHM! Cô bé đến đây có việc gì thế?

-Á!(Hơi giật mình) À! Em được gọi đến phỏng vấn cho vị trí kế toán ạ!

- Vậy em ngồi xuống đây! Đưa hồ sơ cho chị!

- Dạ! Nó nhe ra một nụ cười nai tơ hết sức rồi nhanh chóng ngồi xuống. Nó ngầm quan sát người đối diện bất chợt trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: “ Đúng là các cụ nói cấm có sai chủ nào thì tớ nấy. Giọng nói mượt mà và cuốn hút đích thị là của một mỹ nhân ”

Nó gần như không mấy ấn tượng về buổi phỏng vấn hôm đó mà thậm chí còn không rõ mình về nhà bằng cách nào nữa. Tất cả đọng lại trong tâm trí Nó là gương mặt điển trai, mái tóc vàng lấp lóa, đôi mắt biển sâu thăm thẳm và nụ cười của một thiên sứ.. Hic.. Hic.. Tim Nó đã đập rất nhanh…Có khi nào Nó đã ngã vào biển tình không? Từ xưa đến nay Nó chỉ giỏi bơi chìm thôi.. Rơi vào đó rồi… Chắc chắn là sẽ bị chết đuối…

Buổi tối hôm đó, trong lúc Nó vẫn đang tự kỷ với những suy nghĩ lộn xộn trong đầu thì điện thoại của Nó chợt vang lên.

Nó nhớ Heraclit - một triết gia vĩ đại của Hy Lạp cổ đại - đã từng nói thế này: “Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông” .

Và vì vậy cho nên Nó nhấc điện thoại nhưng vẫn không quên xem tên người gọi tới một phần vì Nó không muốn là người đi ngược lại luận điểm bất hủ của một nhà triết học nhưng còn phần khác to hơn là không muốn bị người ta lôi mấy chuyện riêng tư như áo quần.. ra mà bêu xấu nữa.

- A lô! Gì thế mày? – Nhận ra dãy số của con bạn thân Nó lập tức to giọng hỏi.

- Gì cái thùng phi di động! – Con bạn đang cất giọng mắm tôm rồi hình như lại nhớ ra hoàn cảnh của Nó liền vội vã dịu lại – Tao đã bảo tối nào cũng phải gọi điện báo cáo tình hình cho Tao mà sao mày cứ để cổ tao ngày một dài ra thế?

- À! Tưởng chuyện gì! Cổ dài cho nó dai không đứt Mà tại sao tao phải báo cáo với mày nhở? Mẹ tao ở nhà vẫn mạnh khỏe và trẻ như năm mươi nhá – Nó biết con bạn rất lo cho Nó nên cảm động vô cùng nhưng mà vẫn không khỏi nhăn nhăn nhở nhở.

- Sax. Mày đừng có đem gậy tầm vông quất vào mặt hồ đang yên ả nak. Khuya thế này rồi để bác ngủ cho ngon đi. Nói mau! Hôm nay xin việc thế nào?

- Thế nào là thế nào? Nó tiếp tục xí xớn.

- Đừng có mà thấy tao nhân nhượng mà lấn tới nhá . Mày thừa biết là một khi đã tức nước vỡ bờ thì chị Dậu cũng thuận đà mà lao vào uýnh lộn đấy! ( Trời ơi là Trời! Đất ơi là Đất! Nếu Ngô Tất Tố mà còn sống chắc cũng phải ngả mũ kính phục trình cảm thụ văn học của con bạn thân Nó mất thôi)- Có nói không? Không là Tao cúp máy nhá! – Con bạn bắt đầu nổi cáu.

- He he he. Bình tĩnh cô Nương! Mày mà cứ bốc hỏa thế là cháy phừng phừng nhan sắc đấy. Từ từ rồi cao su cũng sẽ nhừ mà

- Con hâm! Khai mau! Lại gặp thằng nước ngoài nào đẹp giai hả? – Con bạn đột ngột đặt một câu hỏi chả liên quan.

Sax. Tim Nó đập mạnh một cái. Đúng là con chấy cắn đôi có khác chẳng có gì có thể qua mắt nổi nhau. Biết thế nhưng Nó vẫn bối rối hỏi lại:

- Sao mày biết? Này! Tao bảo thật! Có khi mày nên mở hàng coi bói đi, đắt khách lắm đấy! Nhớ chừa cho tao làm chân nhang đèn rồi hai bọn mình cùng lừa thiên hạ hehehe.
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online