11:34 - 24/07/2015
Vậy con dạy cho bố đi."Sau đó, thằng bé bắt đầu hát bằng thứ giọng mỏng và trong.
Một chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến.
Haichú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến.
"Đợi đã."
"Gì ạ?"
"Bài này có bao nhiêu chú voi?"
"Bao nhiêu cũng được. Đến khi nào mình thấy khỏe lại thì thôi."
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hàng trăm chú voi chen chúc nhau trên một cái mạng nhện khổng lồ
"Không biết mấy chú voi có vui thật không?"
"Vui chứ ạ? Vui thì mới gọi thêm bạn đến chứ?"
Hừm.
"Nào cùng hát nhé. Takkun sẽ thấy khỏe hơn đấy."
"Được rồi."
Ba chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến.
Chúng tôi hát cho đến khi có sáu lăm chú voi mắc trên mạng nhện. Đoạn cuối của bài hát là thế này.
Sáu lăm chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến.
"Takkun thấy khỏe chưa?"
"Ồ?"
"Sao ạ?"
"Con xem này. Bố khỏe hẳn từ lúc nào rồi."
"Thật à?"
"Ừ."
"Hay thật đấy."
"Công nhận."
"Muộn rồi, bố con mình về nhé?"
"Vâng."
Trời đã tối, hai bố con dắt xe đạp đi song song. Tiếng ếch kêu râm ran. Hôm nay bọn ếch có gì vui chăng?
"Con muốn gặp mẹ quá," Yuji nói.
"Vậy à."
Yuji im lặng một lúc rồi tiếp tục.
"Có phải tại con mà mẹ chết không?"
"Không phải đâu."
"Thật không?"
"Thật. Sao con lại nghĩ thế?"
"Chẳng sao cả."
Một lát sau, lần này đến lượt tôi.
"Không phải đâu con."
"Con biết rồi."
"Thế thì tốt."
"Vâng."
Một gày nào đó, Yuji sẽ biết sự thật. Bất cứ nơi nào cũng có người thích buôn chuyện. Bây giơ ftroong thằng bé có vẻ thờ ơ vậy thôi nhưng nó đang bắt đầu muốn tìm hiểu sự thật. Rất có thể một kẻ tọc mạch nào đó đã nói với thằng bé. Dù sao, Yuji vẫn còn quá nhỏ. Tôi định giấu con thêm một thời gian nữa. Nếu có thể, tôi muốn thằng bé chỉ biết sự thật khi đọc cuốn sách này.
Sự thật là, nếu nói "Mio chết là do Yuji" thì không hẳn. Khi kết quả đã có từ trước đó, rrast khó có thể xác định được đâu mới là nguyên nhân.
Qủa bóng trên vòng quay may rủi đã rơi vào con số mười ba đen đủi. Không thể giải thích "vì sao bằng vài câu nói. Và ngay cả thế giới của chúng ta cũng chẳng khác gì một bàn quay may rủi.
Có một điều chắc chắn, Yuji là một ca sinh khó.
Ngay từ khi mang bầu, Mio đã gặp nhiều vấn đề sức khỏe, cho đến lúc sinh Yuji, nàng phải tiêm vài mũi vì quá suy nhược, chẳng biết để làm gì. Phương án mổ đẻ như Caesar, nghĩa là không phải thằng bé sẽ tự nhiên chui ra qua cái khe do bác sĩ rạch, cũng đã được tính đến. Nhưng cuối cùng, sau ba mươi giờ vật lộn, Yuji đã đến với thế giới bên ngoài qua đường chính thống. Một đứa bé vô cùng khỏe mạnh, nặng những ba cân chín.
Năm năm sau, nàng mới từ biệt tinh cầu này. Tận bây giờ tôi vẫn không rõ tình trạng sức khỏe của Mio khi qua đời liệu có liên quan đến việc những bộ phận trong cơ thể nàng bị suy nhược trầm trọng sau khi sinh Yuji hay không. Bởi lẽ, sau khi sinh con một thời gian, nàng đã khỏe mạnh trở lại, vẫn cuộc sống bình thường của một người mẹ, người vợ. Do đó, không thể nố "Mio chết là do Yuji" được.
Giả sử, đúng là có vấn đề khi nàng sinh thằng bé, nhưng năm năm sau vấn đề ấy mới lấy đi mạng sống của nàng thì cũng không thể quy kết đó là "lỗi của Yuji."
Thằng bé chẳng làm gì sai cả.
Tôi và Mio đã chờ đợi được đón thằng bé đến với thế giới. Lúc chào đời, Yuji còn chưa biết thở, mắt vẫn nhắm nghiền. Thằng bé trong sáng như một bông tuyết chưa chạm xuống mặt đất.
Vì vây, tuyệt đối không được để Yuji bận tâm về chuyện của mẹ nó.
Chương 5
Hôm sau, hai bố con vào rừng như thường lệ.
Xưởng rượu hôm nay vẫn phát rên "gư, gư, ga". Bầu trời bao phủ một lớp mây dày, xám xịt. Gió từ trong rừng thổi ra mang theo mùi mưa.
"Trời sắp mưa đấy."
"Ồ?
Tôi giảm tốc độ để đi song song với Yuji.
"Bố ngửi thấy mùi mưa. Có thể trời sẽ mưa."
Yuji khịt khịt mũi.
"Con không biết."
"Nhanh lên nào."
Mọi khi hai bố con vẫn đi đường vòng, chạy một quãng kha khá rồi mới tới nhà máy bỏ hoang, nhưng hôm nay, chúng tôi chọn đường tắt.
Trong rừng rất tối. Dẻ và bồ đề vươn cành tạo thành vòm lá bên trên. Bên dưới, là rụng thành lớp, mỗi bước dẫm lên lại nghe tiếng lép nhép.
Bầy chim không cất tiếng hót. Có lẽ do trời u ám quá nên chúng chẳng buồn ca hát.
Im ắng.
Thi thoảng, như thể chợt nhớ ra điều gì, một làn gió thổi tới lay động ngọn cây, tạp nên những âm thanh lách cách nghe như tiếng ai ném hạt đậu. Một thân cây đổ nằm chắn ngang đường, lần trước cây này chưa nằm đây. Tôi giúp Yuji nhấc xe đạp qua.
Đi hết rừng là tới nhà máy bỏ hoang. Trời càng lúc càng tối.
Tách, giọt mưa đầu tiên sượt qua má, rơi xuống vai.
"Mưa rồi đấy."
Mưa đổ xuống ào ào. Nền bê tong của nhà máy lõng bõng nước. Một mùi vô cùng quan thuộc xộc thẳng lên mũi. Cả nhà máy bỏ hoang rộng thế này mà không có nổi một chỗ trú mưa. Biết thế hai bố con ở lại trong rừng còn hơn.
Tôi quyết định quay về đường cũ nên gọi Yuji.
"Về thôi con."
Nhưng Yuji không nghe tiếng tôi. Trán bết tóc vì dính nước mưa, thằng bé hơi chúi về phía trước, như thể đang nhìn vào thứ gì đó, mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Thằng bé chau mày, chăm chú quan sát bằng ánh mắt đăm chiêu, già dặn nhiều so với tuổi.
Tôi dõi theo ánh mắt Yuji.
Giữa khung cảnh âm ù mờ nước mưa nổi bật một điểm màu sáng nhạt le lói. Điểm này nằm ngay trước cánh cửa có ghi số #5, nơi bức tường duy nhất còn sót lại. Tôi dung đầu ngón tay gạt nước mưa đọng trên lông mi, mở to mắt nhìn lại lần nữa. Ngay lập tức, tôi nhận ra một dáng hình quen thuộc.
Không thể có sự nhầm lẫn ở đây.
Kia chính là Mio.
Nàng đang ngồi thu mình trước cánh cửa, trên người khoác chiếc áo len mỏng màu hoa anh đào. Tôi cúi nhìn Yuji. Thằng bé cũng ngước lên nhìn tôi. Hai mắt thằng bé mở thao láo, miệng há hốc hình chữ O.
Yuji khe khẽ thì thào, hệt như lúc kể cho tôi chuyện bí mật.
"Takkun ơi, nguy rồi."
Mắt Yuji chớp chớp liên tục
"Mẹ kìa!" Yuji nói. "Mẹ từ tinh cầu Lưu Trứ về."
Hai bố con dè dặt tiến gần Mio. Không phải vì sợ. Không có ông chồng nào lại sợ linh hồn của vợ mình cả. Mà vì tôi có cảm giác chỉ chút xáo động trong không khí cũng đủ xóa đi sự h...