Old school Easter eggs.
*Danh ngôn tình yêu:
11:47 - 24/07/2015
ư vậy. Trên gương mặt thanh tú của người phụ nữ đối diện ngoài vẻ ai oán còn có sự bất lực, khiến cô rùng mình và thương cảm.

"Hôm qua có phải người của cô giết chết bọn chúng không? Các cô làm gì vậy?". Người phụ nữ tóc vàng đột nhiên nhìn Ly Tâm chăm chú.

Thấy vẻ hưng phấn từ trong đáy mắt của người phụ nữ đối diện, Ly Tâm nhíu mày gật đầu: "Đúng là do chúng tôi giết. Tại sao cô lại muốn biết chúng tôi làm gì?". Từ trước đến nay, Ly Tâm luôn tỏ ra cảnh giác với người xa lạ.

Người phụ nữ để lộ nụ cười thâm hiểm, cô ta nói đầy hưng phấn: "Đúng là do các cô giết? Tốt lắm, tốt lắm. Chúng đáng chết từ lâu rồi. Đội của các cô có nhiều người không? Họ sẽ đến đây tìm cô chứ?".

Ly Tâm hạ thấp giọng: "Cô muốn bỏ trốn cùng tôi?"

"Không, không". Người phụ nữ cười lớn rồi lắc đầu: "Cô cho rằng dù rốn thoát, tôi cũng có thể sống sao? Trên thế giới có loại thuốc chữa bệnh nhiễm xạ sao? Không có đâu. Nếu đã không có thì tôi trốn làm gì. Tôi sẽ cùng chết với bọn chúng. Tôi sẽ chờ ngày cùng chúng bị hủy diệt". Thần sắc của người phụ nữ đột nhiên trở nên lạnh lùng, không giống vẻ hưng phấn vừa rồi, cứ như cô ta biến thành một người hoàn toàn khác.

Thấy Ly Tâm nhìn chằm chằm vào mình, người phụ nữ liền nói nhỏ: "Các cô có thể giết nhiều người của bọn chúng như vậy, nhất định có khả năng tiêu diệt cả đám. Chỉ cần người của cô đi tìm cô, chúng sớm muộn cũng không chạy thoát. Haha, tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh chúng bị tiêu diệt.".

Người phụ nữ cất tiếng cười hung ác. Nhìn thần sắc và nghe giọng điệu của cô ta, Ly Tâm đoán cô ta đã từ bỏ hy vọng sinh tồn. Trạng thái tinh thần của cô ta không bình thường nên khó mà nói chuyện tử tế với cô ta.

"Bị chết nhiều đồng bào như vậy mà chúng không hề tỏ ra thương tiếc. Đúng là loài động vật không có nhân tính". Người phụ nữ tóc vàng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ khi nhìn về phía đám thổ dân địa phương ở bên ngoài.

"Cô tới chỗ tôi làm gì?". Mặc dù không khỏi thương cảm người phụ nữ đối diện nhưng Ly Tâm vẫn không quên tình cảnh trước mắt. Chứng kiến thủ đoạn của đám thổ dân tối hôm qua, Ly Tâm biết chúng không tốt bụng đến mức cử người đi nói chuyện phiếm với cô.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Ly Tâm, ánh mắt cô ta lóe lên một tia thương hại, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường: "Chúng ta đều là người từ bên ngoài đến đây. Chúng bảo tôi nói cho cô biết những chuyện cô cần làm, quy tắc ở đây và tình huống cô sắp phải đối mặt".

Ly Tâm liền hắng giọng: "Cô nói đi". Ly Tâm vừa nói vừa đưa tay lên tai điều chỉnh tần số liên lạc trên chiếc hoa tai. Cô không rõ tình hình hiện tại của Tề Mặc nhưng đây là cách duy nhất giúp cô liên lạc với bên ngoài.

"Ai là người bắt cô về đây, kẻ đó sẽ trở thành chồng cô sau này. Lát nữa, bọn chúng sẽ đưa cô đi tới nơi gọi là "nước thánh" của chúng, để thân thể cô được tắm rửa sạch sẽ. Như vậy, cô mới có thể nhanh chóng mang thai con của chúng". Giọng nói lạnh nhạt của người phụ nữ tóc vàng vang lên bên tai Ly Tâm, khiến cô há hốc mồm.

"Sau này, nhiệm vụ của cô chính là sinh con cho đám người ở đây. Chúng sẽ không yêu cầu cô làm công việc gì khác. Đồng thời, điều quan trọng nhất là cô không được bỏ trốn. Một khi cô trốn không thoát và bị bắt về, đợi cô không phải là cái chết mà sống không bằng chết. Lúc đó, dù cô muốn chết cũng không được. Nhưng cô yên tâm đi, sự hành hạ này sẽ không kéo dài lâu đâu. Không khí ở đây bị nhiễm xạ nặng đến như vậy, chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ chết thôi. Dù chúng muốn cũng chẳng thể hành hạ chúng ta lâu". Người phụ nữ nhìn Ly Tâm, ánh mắt xuất hiện một tia giải thoát từ trong tuyệt vọng. Thái độ của cô ta hết sức bình thản, khác hẳn vẻ điên rồ ban nãy.

Nghe những lời nói của người phụ nữ tóc vàng, Ly Tâm bất giác toát mồ hôi lạnh. Cô đưa mắt ra bên ngoài, đám thổ dân địa phương đi đi lại lại, không ngừng liếc nhìn về phía cô. Thân hình người vượn lực lưỡng của chúng, ánh mắt như loài dã thú khiến Ly Tâm không khỏi rùng mình. Cô hít một hơi dài rồi nói khẽ: "Tôi không có hứng thú chơi trò Người đẹp và dã thú gì đó".

"Ở đây có tất cả bao nhiêu tên?". Ly Tâm đột nhiên cảm thấy trấn tĩnh hẳn. Tất cả nỗi sợ hãi và hoảng hốt bị dẹp ra phía sau. Lâm vào hoàn cảnh này, không ai có thể giúp cô, cô chỉ có thể dựa vào bản thân.

"Có khoảng vài trăm người". Khi bị mất đi niềm tin và hy vọng, người phụ nữ tóc vàng dường như chỉ còn lại sự thờ ơ và thản nhiên đến lạnh người.

"Vậy...". Ly Tâm chưa kịp hỏi câu tiếp theo, cánh cửa gỗ đột ngột bị đẩy ra, một tên thổ dân bị gẫy một cánh tay đi vào. Tên này nói điều gì đó với hai người phụ nữ. Ly Tâm liền quay đầu về phía cô gái tóc vàng bên cạnh.

"Tôi không biết ngôn ngữ của bọn chúng. Nhưng chắc là chúng kêu chúng ta ra ngoài". Người phụ nữ tóc vàng lập tức đứng dậy và đi ra ngoài.

Ly Tâm còn mải dõi theo bóng hình người phụ nữ tóc vàng, cánh tay cô đột nhiên đau nhức, toàn thân bị một lực mạnh lôi đi. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn, thấy tên thổ dân cụt tay đang dùng móng sắc nhọn túm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, kéo cô xềnh xệch như kéo đồ vật. Ly Tâm nghiến răng không phản kháng tên thổ dân, để hắn lôi ra ngoài.

Ly Tâm cố bước đi theo tên thổ dân. Còn chưa đi mấy bước, cả người cô bị nhấc lên cao. Tên thổ dân dùng một tay xách người cô lên cao rồi ném xuống đất. Ly Tâm theo phản xạ cuộn người lộn một vòng. Cô ngẩng đầu nhìn đám thổ dân ở xung quanh, gương mặt lộ vẻ đau đớn.

Phải có đến hơn một trăm tên thổ dân ngồi thành vòng tròn xung quanh Ly Tâm. Chúng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, nham hiểm và chứa đựng sự hưng phấn, khiến Ly Tâm bất giác lạnh tóc gáy. Ánh mắt của chúng là ánh mắt của đám đồ tể đánh giá con vật nằm trong bàn tay chúng. Ánh mắt của chúng khiến Ly Tâm càng hoảng sợ hơn, toàn thân cô bắt đầu không ngừng run rẩy.

Thấy Ly Tâm sợ hãi run rẩy như một con thỏ trắng yếu ớt, đám thổ dân cất tiếng cười cổ quái. Một số tên còn liên tục gật đầu, như rất hài lòng với biểu hiện của Ly Tâm. Ly Tâm thấy vậy càng run lẩy bẩy.

Trong khi đám thổ dân cười tràng tiếng cười rộ không giống tiếng cười của con người, tên thổ dân cụt tay bước đến bên cạnh Ly Tâm giơ tay xách vai cô lên. Hắn lùi lại phía sau và ngồi xuống. Ly Tâm bị ấn xuống ngồi bên cạnh hắn.

Thân thể Ly Tâm vốn bị thương từ trước, bây giờ lại bị một lực mạnh lôi đi kéo lại, cô đau đến mức mặt trắng bệch. Ly Tâm nghiến răng cố chịu đựng. Ở đây chỉ có kẻ địch, không có người của mình, sự mềm yếu chỉ có thể bộc lộ trước người của mình, còn với kẻ địch phải thể hiện sự kiên cường bất khuất.

Tên thổ dân cụt t...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online