*Danh ngôn tình yêu:
14:15 - 02/05/2015

Chương 1


Công tử Thiên Nhai am hiểu dung độc. Mãng xà Kim Hoàn, kịch độc, chỉ ăn động vật nhỏ. Trên đỉnh Bạch Hạc Phong từng có rất nhiều loại rắn này, sau đó lại biến mất một cách khó hiểu. TRuy ra mới biết, lúc Thiên Nhai đi qua nơi này, bị xà Kim Hoàn cắn, bị công tử dung chưởng đánh trúng, trong vòng năm dặm bị đánh chết.


Còn các loại xà khác thì trúng độc mà chết.


Tục ngữ có câu: “Lấy độc thị độc, mới có thể trừ độc.”


Mãng xà mang độc nên không sợ độc, việc này cả thiên hạ đều thật khinh sợ.


Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Yếu chính là nhục, mạnh chính là thực. Khi yếu gặp mạnh, kẻ yếu tất sẽ bị kẻ mạnh tiêu diệt [‘Nhược là nhục, cường chi thực. Cực nhược ngộ cực cường, kẻ yếu vi cường giả tiêu diệt’">. Xà Kim Hoàn tuy độc tính cực cao, nhưng lại gặp chí độc, loại độc tính vốn có chính là không đáng kể.


Chương 2


Hoa Tử Vi nở, đỏ thẫm diễm lệ.


Nữ tử đứng trước gương răng trắng, mày ngài, càng diễm lệ. Thấy người trong gương đang đứng bên cạnh mình, nha hoàn vuốt ve tóc đen của Lãnh Đại Diễm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tóc người thật đem, vừa đen vừa bóng, không giống ta, vừa vang vừa khô.”


Lãnh Đại Diễm không tập trung, cười nói: “Đinh Linh còn nhỏ tuổi, chờ em lớn thêm một chút, tự nhiên sẽ đẹp lên.” Đinh Linh vấn tóc đen của Lãnh Đại Diễm lên, tinh tế tỉ mỉ chải chuốt: “Tiểu thư so với trước đây ngày càng đẹp, còn thường xuyên đỏ mặt.”


Lãnh Đại Diễm cuồng quýt nói: “Rõ ràng như vậy?”


Đinh Linh ngẩng đầu, vội vàng nói: “Tiểu thư nói cái gì?”


Lãnh Đại Diễm hốt hoảng nói: “Không, không có gì.” Đinh Linh nghĩ nàng tâm tình không tốt liền không hỏi nhiều.


Qua không bao lâu, Lãnh Đại Diễm lại nhỏ giọng gọi. Đinh Linh dừng lại động tác trả lời.


Lãnh Đại Diễm thẹn thùng nói: “Em đã từng thích ai chưa?”


Đinh Linh đỏ mặt, lắc đầu nói: “Chưa từng có.” Nghĩ lại nói: “Hay là tiểu thư…”


Lãnh Đại Diễm xấu hổ gật đầu, mặt hồngn hư hoa.


Lãnh Đại Diễm là đệ nhất mỹ nhân của Linh Lăng, mỗi tháng đều có nam tử tới cửa cầu hôn. Nếu lọt vào mắt nàng, nhất định thuộc về nàng. Thiếu nữ mười sáu, tư xuân là việc thường, mỗi khi Đinh Linh có ý nghĩ này, nàng chắc chắn từ bỏ. Nàng là nha hoàn, phải hầu hạ tiểu thư cả đời.


Lãnh Đại Diễm nói: “Đinh Linh, em có biết Thiên Nhai?”


Đinh Linh nói: “Độc công tử Thiên Nhai?”


Lãnh Đại Diễm kinh hoảng thất sắc đứng dậy, tay che miệng Đinh Linh: “Xuỵt, nếu để cha mẹ nghe được, ta lập tức chết a.”


Đinh Linh thăm dò nói: “Tiểu thư thích công tử hay là…”


Lãnh Đại Diễm có chút thẹn thùng, gật đầu ngầm đồng ý.


Chương 3


Mưa thu tí tách cả mấy ngày. Thủy quang diễm diễm, đá vụn nhấp nháp lượng. Mấy chiếc xe ngựa chạy ngang qua làm nước bắn lên hai bên đường. Đường xá so với hang quán còn muốn thưa thớt, không có người qua lại. Trên mái hiên của nhà trọ, nước mưa chảy xuống, từng giọt từng giọt, như ném châu lăn ngọc, lien mien không ngừng.


Đinh Linh xuất môn, thay tiểu thư mua đồ thêu, lại gặp trở trời, chỉ phải trú dưới mái hiên nhà trọ. Vuốt vuốt đồ thêu bằng đồng, Đinh Linh không khỏi than thở, thêu thùa nữ công, thi thư cầm họa, tiểu thư đều rất giỏi. Nàng thì ngay cả may vá y phục đều không thành thục.


Lúc này, sau lưng nàng vang lên tiếng của một nam tử, thanh âm khó chịu: “Tiểu cô nương, điếm này của chúng ta chỉ là làm ăn nhỏ, cả ngày đều không có khách nhân, ngài đứng như vậy, sinh ý đều không thể làm.” Ra là tiểu nhị, Đinh Linh nghiêng người chuyển từng bước ra khỏi mái hiên, cả người liền ướt một mảng lớn.


Tiểu nhị lại nói: “Cô nương, làm phiền ngài nhanh chút.”


Đinh Linh vành mắt liền đỏ, giận dỗi, chạy vào trong màng mưa. Trời lạnh thấu xương, như kết tầng băng trên người. Nàng quay đầu, thấy tiểu nhị không động. Nàng quật cường, kéo kéo ống tay áo, hướng đường núi mà đi.


Trong mưa to, có một than ảnh thon dài gần đó. Nhìn gần là một thiếu niên, tóc đen mặc thanh y, mặt lạnh lung, cổ tay quấn vải đen, tay cầm dù giấy, đi trong mưa. Đinh Linh chạy tới muốn ngăn thiếu niên này.


Nhưng thiếu niên này tốc độ quá nhanh, hai người muốn tong vào nhau. Thiếu niên thoáng chốc liền tránh thoát. Đinh Linh lảo đảo, chút nữa là ngã xuống đất, đứng thẳng dậy, nói: “Vị tiểu đệ này, ngươi không muốn…”


Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt cổ quái nhìn nàng. Dung nhan thanh tú, cặp mắt như sao, mặt trắng như thoa phấn tuy có chút chật vật nhưng lại không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.


Đinh Linh nói: “Tiểu đệ, cho ta mượn dùng được hay không?”


Thanh y thiếu niên ánh mắt thâm quái, rất lâu mới trả lời: “Tại sao ta phải cho ngươi mượn?”


Đinh Linh hợp tình hợp lý nói: “Nếu ngươi không cần, không bằng cho ta mượn.”


Thiếu niên tựa phi tựa tiếu: “Linh Lăng cô nương của các ngươi cũng là người như vậy?”


Đinh Linh căng thẳng


Thiếu niên lại trào phúng nói: “Giống như ngươi như vậy, tùy tiện nói chuyện với nam nhân.”


Đinh Linh ngẩn ra, mặt phiếm hồng: “Không muốn cho mượn thì thôi.” Nàng kéo tay áo, thay đổi sắc mặt muốn rời đi.


Thiếu niên nhét dù vào trong tay nàng, rồi phất tay áo bỏ đi.


Đinh Linh nhìn cây dù bằng giấy, nhưng cán dù đã bị thiếu niên bẻ gãy.


Chương 4


Đầu mùa xuân năm sau, hoa viên Lãnh gia.


“Đình hoa phun nhụy hồng như cẩm


Bờ liễu tơ bông bạch tựa miên”


Nhạc sư tấu nhạc, nữ tử nhẹ nhàng nhảy múa.


Đinh Linh đứng dưới tiểu đình ngẩn người. Lãnh Đại Diễm mặc một thân váy áo màu đỏ quả hạnh, tay áo bay bay, tơ lụa phiêu đãng, như song biển cuộc trào. Song, Đinh Linh lại không cách nào bỏ qua phía sau là thiếu niên mặc tơ lụa sẫm màu.


Cánh hoa bay bay, thiếu niên cúi đầu, phủi cánh hoa trên vai. Lúc ngẩng đầu, tầm mắt hai người liền chạm vào nhau.


Đôi mắt thiếu niên thâm như đêm đen, Đinh Linh hai gò má phấn hồng.


Thiếu niên bưng chén rượu lên, nhoẻn miệng cười. Nâng chén rượu, ngửa đầu uống một hơi.


Giờ Đinh Linh mới biết, thiếu niên năm trước nàng bất ngờ gặp trong mưa chính là độc công tử Thiên Nhai. Giờ này, khắc này, Thiên Nhai không hề thưởng thức kỹ thuật múa của Lãnh Đại Diễm mà là lẳng lặng nhìn Đinh Linh, khóe miệng khẽ nhếch, thần tình hiu quạnh.


“Thời thời ly lý sinh hồng lãng


Hoa khí mùi rượu thanh tu nhưỡng”


Chương 5


Đinh Linh nhìn thấy điều không nên thấy.


Xong một khúc vũ, Lãnh Đại Diễm lắc lắc thân thể, đi đến bên cạnh THiên Nhai, ánh mắt lờ đờ say. Thiên Nhai cười ôn hòa, lộ ra lúm đồng tiền, răng trắng như tuyết. Lãnh Đại Diễm cặp mắt sáng ngời, phảng phất lá sen trân lộ. Thiên Nhaiôm nàng vào long.

...
Trang: 123Sau »
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Polly po-cket