The Soda Pop
*Danh ngôn tình yêu:
11:27 - 28/05/2015

Tạm biệt Qủy vương


Heo lười "


Nó viết nhí nhảnh vậy chứ toàn là nước mắt. nhìn những vết mực loan nhoè trên giấy cũng đủ để biết tâm trạng của nó khi viết lá thư này là như thế nào rồi. Hắn đọc bức thư cũng lẳng lặng trong những nước mắt, hắn làm nó đau lòng, hắn đã làm trái tim nhỏ bé của nó đau nhói. Hắn là một thằng chẳng ra gì. Hắn nói hắn ghét nó trong khi hắn rất yêu nó, hắn bảo nó phải dọn đi ngay trong khi hắn rất muốn nó ở lại. bao nhiêu uất ức tột độ dâng trào trong hắn, hắn đập phá tất cả những gì hắn vớ được, đập hết, đập hết tất cả những gì liên quan đến cuộc sống đau khổ bất công mà ông trời dành cho hắn. cái bàn thuỷ tinh sang trọng vỡ tan tành, lọ hoa, tách trà, cửa kiếng, hắn đập hết, hắn huỷ hoại hết những gì mà họ cho hắn. sau một hồi mệt mỏi hắn ngồi gục xuống mà khóc nức nở. vậy là từ nay nó sẽ không còn bên cạnh hắn nữa "anh xin lỗi, xin lỗi, không thể nào làm khác được, anh phải để em rời ra anh dù anh rất muốn mỗi sáng được kêu em dậy, được cùng nấu ăn, được cùng ăn chung bàn, được chạy đua tới trường, được cãi nhau với em, nhưng anh không thể, rời xa anh em sẽ được an toàn, sẽ được sống tốt hơn. Anh yêu em, em biết không, anh yêu em… chưa bao giờ anh nói với em cả. anh là một thằng hèn. Quên anh đi heo ạ! Dù anh không thể quên em nhưng anh hi vọng em sẽ quên được anh, em nhé!"


Hắn gục xuống đấy, nước mắt càng ngày càng rơi mau…. Hắn đã quá mệt mỏi, quá đau khổ… kể cả người hắn yêu nhất hắn cũng đã không giữ gìn và bảo vệ được….nếu như yêu một người mà vì mình cô ấy gặp nguy hiểm thì hãy nên để cô ấy ra đi….chỉ có ra đi thì cô ấy mới được bình yên… mặc dù sự thật ấy quá đau lòng, quá bất công, quá tàn nhẫn… nhưng vì tình yêu… mọi chuyện vẫn có thể xảy ra … và trên đời này sự thật chỉ có một và không bao giờ thay đổi…. Hắn đã yêu nó…. Và nó đã yêu hắn………..


—————————–ng c


Hắn gục xuống đấy, nước mắt cà



Một tháng rồi kể từ ngày nó dọn khỏi nhà hắn, nó vẫn đi học bình thường nhưng không còn học chung lớp hắn nữa, hắn đã xin chuyển lớp, đôi khi đụng mặt nhau trong căn tin nhưng coi như không thấy. Hắn trở nên lạnh lùng không nói còn nó thì vần lanh chanh lách chách giả tạo. Tối về nó khóc như mưa. Căn nhà nó mới mướn không lớn lắm nhưng nỗi cô đơn bao trùm lấy nó… bóng đêm luôn bao la quấn lấy thân xác bé bỏng của nó…. Những hồi ức đáng sợ nhất lại một lần nữa nó phải chịu đựng….. Trong muôn vàn nước mắt, nó mới biết hắn quan trọng như thế nào đối với nó, nhưng muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi….. “ Đồng hồ cát đã hết hiệu lực…. cát đã trở về lúc ban đầu” nó và hắn… đã là hai kẻ xa lạ…..nếu không đến được với nhau… thì không gì tốt hơn là giải thoát cho nhau…. Giờ đây nó phải chấp nhận sự thật… sự thật mà nó khônghề muốn ……. Hắn đã mãi mãi rời xa nó………


——————————


Một hôm nó đang đi chợ mua ít thức ăn thì nó thấy lảo đảo, có cái gì chảy ra từ mũi nó, nó quẹt ngang, thì ra là máu, nó bị chảy máu cam. Nhưng sao lại chảy máu cảm nhỉ ? Từ trước tới giờ nó có bị chảy máu cam bao giờ đâu ? Mà chảy máu cam sao khó chịu thế không biết, vừa chóng mặt, vừa đau đầu, thân thể tê buốt không có cảm giác…huỵch… nó ngã xuống đường……….


Quéo…quéo…quéo…


————————————


Nó mở mắt… "không biết mình ngất bao lâu rồi nhỉ ?" nhớ lần trước nó ngất, mở mắt ra đã thấy hắn, bây giờ thì chỉ mình nó thôi… tự nhiên nó thấy muốn khóc nhưng cố gắn kiềm lại.


– Em tỉnh rồi à?


Nó ngẩng mặt lên, thì ra là bác sĩ, vậy mà nó cứ ngỡ…


– Em nằm đây hai ngày rồi đấy. em cho anh số điện thoại nhà đi, anh sẽ điện gia đình em vào…


– Con chỉ có một mình thôi thưa bác sĩ… – nó cười buồn


– … em chỉ có một mình thôi sao – tự nhiên bác sĩ trầm lặng


– Con bị gì vậy bác sĩ?


– À… không ………..không có gì nghiêm trọng đâu, em chỉ cần nghĩ ngơi là được


– "Không………không" có nghĩa là "có" rồi phải không ạ ? – nó tinh nghịch


– Uhm… có đấy… nếu em không chịu nghĩ ngơi. À mà kêu anh bằng anh đi, anh mới có 27 tuổi à………


– ủa! sory sory em không biết, tại bác sĩ bịch khẩu trang kín mít kìa….


– thôi, em ăn gì, anh nhờ y tá mua cho.


– Em ăn phở, nhưng phải đích thân bác sĩ đi mua em mới ăn…. Còn không thì em sẽ nhịn đói luôn … không ăn gì hết…


– Trời, quá dáng thiệt. thôi được, đành chìu ý bệnh nhân vậy – anh bác sĩ mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng bệnh…


Nó chỉ chờ có bấy nhiêu đó. Khi nãy nói về bệnh tình nghe ông bác sĩ ậm ừ nên nó đã bán tính bán nghi về tình trạng sức khỏe của mình, kiếm cách lừa ổng đi chổ khác. Đúng như nó nghĩ, ổng để quên tập hồ sơ bệnh án trên bàn.


Tay nó run run lật từng trang giấy, không biết nó bị gì đây ta. Chuẩn đoán của bác sĩ: …UNG… THƯ… MÁU… THỜI… KÌ… CUỐI…
CHAP 21 : KHOẢNH KHẮC CUỐI :……..
==================


Nó khuỵ xuống, không còn biết gì nữa. không thể nào…sao nó lại bị ung thư máu chứ? Sao có thể chứ? sao ông trời lại đối xử như vậy với nó chứ? Nó mới 17 tuổi thôi mà. Sao bất công vậy chứ ? Vậy là nó sắp chết rồi. tự nhiên sao nó lại sợ chết vậy chứ ? Nó sợ sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa. nó sợ sẽ không còn nghe giọng hắn nói nữa, nó sợ sẽ rời xa tất cả, sẽ bỏ lại tất cả ở cái tuổi 17… thật trớ trêu….


Vậy là nó không còn nhiều thời gian nữa rồi. phải tranh thủ thôi. Nó sắp tập hồ sơ lại ngay ngắn rồi để lại chổ cũ. Nó bước ra khỏi bệnh viện và tận hưởng mọi thứ trong khoảng thời gian còn lại. trong đó bệnh án ghi nó có thể sống tối đa là 20 ngày nữa. sao ngắn vậy? bao nhiêu đó liệu có đủ cho nó thực hiện biết bao nhiều điều mà nó mún làm. Việc đầu tiên là đến ngân hàng.


Nó chuyển toàn bộ số tiền 30 tỉ VND cho quỹ người nghèo, người già, người tàn tật, trẻ em mồ côi và quỹ vay vốn cho sinh viên. Số tiền ba mươi tỉ quá lớn đối với một số người nhưng đối với nó thì chẳng là gì cả. trước kia nó định dùng số tiến nó mua cổ phiếu hay đầu tư chứng khoán gì đó, nhưng bây giờ thì không kịp nữa rồi. Nó mua rất nhiều bánh kẹo phân phát cho mấy đứa trẻ đường phố.


Hai ngày sau nó đi học lại. vừa thấy nó con Chi chạy tới lo lắng hỏi.


– Mày đi đâu mà nghĩ hai bữa luôn vậy? làm tao lo muốn chết, nhìn mày xanh quá, mày bị gì vậy hả?


– Có gì đâu, tại tao làm biếng nên nghỉ học. hihi, không

Trang: « Trước1...313233
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online