Polaroid
*Danh ngôn tình yêu:
11:27 - 28/05/2015

– Thiên, em tỉnh phải không ? Em tỉnh rồi….Đúng thật là em đã tỉnh rồi….. Nam, nó tỉnh rồi nà…Nam….


Thiên Vũ hét toáng lên khi Hắn đang ngủ gục bên giường của nó.


– Heo, heo, tỉnh rồi… bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi


Hắn vội vã chạy tìm bác sĩ rồi dọt lẹ vào phòng ….. Heo, cuối cùng cũng đã tỉnh rùi… hắn mừng rỡ khôn xiết…. không gì có thể diễn tả nỗi vui mừng của hắn ngay lúc này …


Nó từ từ mở mắt ra, nheo nheo rùi xoa xoa cái đầu.


– Mày tỉnh rùi. Hihi, mày tỉnh thiệt rùi, làm tao lo quá


Li


Liên Chi cười nhưng rơi cả nước mắt…. cười vì vui mừng…khóc vì hạnh phúc……………


– Nhóc làm anh lo quá trời, thiệt tình, hơn cả tuần lễ…


– Anh…Vũ ? Anh về khi nào vậy ? mà…..mà em nằm như vậy đã bao lâu rồi ????


– Chín…. Em nằm như thế đến nay đã chín ngày rồi đó………. nhóc ngủ chín bữa là chín đêm thằng Nam nó thức trắng đó.


– Nam…nào ?


Nó hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên :


– Bạn em có đứa nào tên Nam đâu?


-………………… Em ….em làm sao thế……?


Câu hỏi của nó làm hắn chết lặng, nó không biết thằng Nam, nó không nhớ hắn, nó mất trí nhớ rồi, nó quên tất cả về hắn, nó thật sự đã lãng quên hắn rồi…. Giờ đây hắn chỉ là một con số không đối với nó. Hắn thấy nghẹn nghẹn, tim hắn dường như không còn co bóp gì nữa.


– Em sao vậy Thiên ? Thằng Nam cho em ở chung nhà đó, thằng nhóc đánh lộn vì em mà còn hay cãi nhau với em đó, em nhớ không, nó nè…. Nó đây nè………..!


Thiên Vũ nói với vẻ mặt lo lắng, vừa đẩy hắn lên cho nó nhìn rõ mặt hắn….Nhưng….


Hắn nhìn nó, ánh mắt khẩn thiết như van xin nó làm ơn đừng quên, đừng quên hắn, hãy nhớ hắn dù ở khía cạnh xấu xa cũng được, dù những kỉ niệm về hắn trong nó là một con người lạnh lùng, khó gần, vô duyên, xấu xa hay gì cũng được, miễn là nó nhớ được rồi


– Mình……có quen bạn không ?


Nó ngơ ngác hỏi hắn, câu hỏi này như xé trái tim hắn ra thành ngàn mảnh. Mắt hắn rưng rưng, cổ họng nghẹn lại không nói được câu nào.


Bác sĩ vào tới xem xét nó


– Bác sĩ…bác sĩ, em tôi nó bị sao vậy nè ? Nó bị gì vậy ?


– Theo tôi đoán chắc là lâm vào trường hợp hai…


– Nhưng nó nhớ tôi mà…


– Có lẽ bệnh nhân chỉ quên những việc gần nhất thôi, từ từ gây dựng lại kí ức cho cô ấy…. có lẽ vẫn còn cơ hội để hồi phục lại phần ký ức đã bị quên lãng…


Con Chi vội vàng chạy lại bên cạnh nó


– Thiên, mày nhớ tao không ? Mày nhớ tao không vậy Thiên ?


– Con này giỡn hoài…mày bị khùng hả ? Tự nhiên hỏi điên giữ vậy ? mày là bạn thân của tao không lẽ tao không nhớ ? Tao bệnh chứ có phải mày đâu à ! Hỏi khùng hết biết….


– Vậy mày nhớ Nam không ? Nam đó, hay cãi nhau, gây sự với mày á, là bạn trai mày đó
Liên Chi làm hơi quá !!! Cố để cho nó có lại ấn tượng nhưng rồi :


– Tao không biết… không biết hắn. Mà bạn trai cái khỉ gì, mày khùng à ? Mày biết tao ghét con trai mà… ui da, cái đầu nhức qui đầu nhức quá…………


– Hix….mày nằm xuống nghĩ đi…có lẽ mày vừa tỉnh dậy…. mày không nên suy nghĩ nhiều nữa… có gì rồi từ từ cũng được…


– Uhm…mày ở lại với tao nha…


– Uhm…. Đương nhiên…. Tao sẽ luôn ở bên cạnh mày mà


– ………….Cám ơn mày………….


—————


CHAP 14 : HOÀN HỒN ….
================


Nó đã mất trí rồi sao… giờ đây tim hắn như tan chảy, không còn hy vọng gì nữa…. làm sao có thể trải qua bao nhiêu chuyện mà nó có thể dễ dàng quên hắn như vậy chứ……hắn đau khổ đến tột đỉnh…. Lủi thủi bước ra ngoài…..Thiên Vũ khẽ an ủi hắn trong cái thời khắc oan nghiệt này :


– Đừng lo nữa nhóc à, rồi nó sẽ nhớ lại thôi mà.


– Cô ấy quên thật rồi… cô ấy đã loại bỏ hình bóng của tôi trong cuộc đời của cô ấy.… ông trời thật không công bằng.. ..ông thật quá nhẫn tâm… nhưng dù sao cũng tốt……thà để nó quên đi tôi còn hơn là nhìn thấy nó sống đời sống thực vật… nếu là như thế thật thì có lẽ tôi cũng phải chết đi cho nhẹ lòng nhẹ dạ… Chỉ cầu mong cho cô ấy mau khỏe lại thôi….


– Về tắm đi, có Liên Chi ở đây với nó rồi


Nói xong Thiên Vũ cặp lấy cổ hắn bước ra về, hắn đi như một bức tượng, một bức tượng vô hồn…


Trong phòng bệnh…..


– Mày gọt tao trái lê đi, đói quá rồi….


– Uk, mày…ngủ mấy bữa mà nhìn mày xanh quá………đây nè, ăn đi cho lại sức…


– Thấy cái này mới nhớ, hồi trước ông Nam gọt trái lê cho tao, còn có cái lõi không hà, tao cười muốn lộn ruột luôn. hì hì…….


Nó cười phá lên trong khi đó con Chi đứng chết trân không động đậy nhúng nhích gì cả :


– Mày…mày nói…Nam hả ? mày không mất trí nhớ… mày nhớ phải không ?


– Hihi, nãy giờ giỡn chút cho vui thôi, mà thằng đó phản ứng ghê quá, nhìn giống cái xác ướp quá, hehe


– Trời ơi, con quỷ, làm tao tưởng mày mất trí thiệt rồi chứ !!!!… mà mày ác quá, tự nhiên bày cái trò này… mày biết không khi mày nằm hôn mê hắn ở đây không rời xác mày nữa bước luôn đó, cả tắm hắn cũng không tắm luôn.


– Vậy hả? ai biết đâu à…….kì này chết tao rồi…. con quỷ vương đó nó dễ nổi điên lắm…. Hix….. Cứu tao…..


– Cho mày chết luôn… cứu cái gì mà cứu…. mày gan chọc ổng thì mày gan chịu đi…..


– Sao giờ mậy?


– Uhm…ai biết, tới đâu hay tới đó, bây giờ mà mày nói nãy giờ mày giỡn là thế nào ổng cũng giận mày cho coiy cho coi…


– Uhm… hix……


Lát sau hắn bước vào, mặt cũng buồn hiu, nhìn nó bằng con mắt lạ lắm.


– Nà heo, ăn đi, cô ngủ 9 bữa rồi đó !… – hắn đưa cho nó hộp cơm


Nó nhìn hắn, thấy tội tội. hắn xanh quá, mặt mày hốc hác hẳn, ốm hơn lúc trước nhiều lắm. hắn ra nông nỗi này vì nó mà nó lại nỡ đùa, giờ nó biết phải làm sao đây ???


– Anh ở đây với tui 9 bữa rồi hả? – nó nhận hộp cơm rồi hỏi hắn….


– ……………..


Hắn im lặng……………………


– Cám ơn nha, Qủy Vương !!!!!!


Gương mặt hắn sáng rỡ lên, nó vừa kêu hắn là Qủy vương, nó nhận ra hắn rồi, nhìn hắn mừng ghê lắm


– Cô…nhớ tui, nhớ ra tui hả ? cô nhớ tui mà phải không ? – hắn nắm tay nó giật giật


– Buông ra coi, tui đạp văng ra cửa bây giờ. Làm gì quýnh quáng lên giữ vậy? điên chắc.


– ừ, điên thiệt rồi, mà điên luôn cũng được, hihi…………….hihih


– khùng! Anh trốn viện mới ra hả? có cần tui đưa vô trong đó lại không ?


– Cần lắm, cô mau mau khỏe đi rồi đưa tui đi đâu cũng được.


– Hizzzzzzz, khùng nặng lắm rồi, thôi tui ăn đây, không nói nữa.


– Uk, ăn đi, ăn nhiều nhiều vô…

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online