Đường Ngọc sử dụng ánh mắt hỏi thăm Tả Hiểu Thiến là ai gọi tới, Tả Hiểu Thiến lại thần bí hé miệng cười, tiếp lại hỏi: "Vậy bạn trai cậu làm gì? Tên gì? Lúc nào thì dẫn anh ta ra gặp mặt?"
Đường Ngọc lộ ra bối rối, cô chưa bao giờ hỏi cái tên ác liệt đó tên gì, chỉ biết người khác gọi anh Ngô tổng, cô cũng gọi như vậy, không chỉ có tên, tất cả về anh, cô đều không biết gì cả.
Tả Hiểu Thiến thấy Đường Ngọc mất hồn, chợt hiểu: "Đường Đường, không phải cả bạn trai cậu tên gì cũng không biết chứ? Hay cậu nói gạt mình?"
Đường Ngọc mím môi, cô nhớ mang máng, tối hôm qua Trần Tư Vĩ gọi anh. . . . Ngô Hạo Thiên?
"Không phải! Anh ấy gọi Ngô Hạo Thiên." Hình như tên này?
"Trời ạ! Anh ta gọi là gì? Ngô Hạo Thiên? Lại là anh ta!"
"Cậu biết?" Đường Ngọc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tả Hiểu Thiến.
Tả Hiểu Thiến không thể tưởng tượng nổi nhìn Đường Ngọc, "Bạn trai cậu lại là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị, không trách được ngày trước không có nghe cậu nhắc đến, lúc trước mình đã thấy trên tạp chị, tháng trước anh ta mới trở về nước, sẽ lập tức đón lấy tập đoàn Ngô thị, trời ạ! Cậu, cậu. . . . ."
Khi Đường Ngọc nghe bốn chữ "tập đoàn Ngô thị", trên mặt cứng đờ, sự khác thường dâng lên trong lòng, đó là tập đoàn Ngô thị khiến nhà cô phá sản san? Không phải. . . Trùng hợp như thế? Nếu quả thật là nhà anh, cô nên làm cái gì?
Tả Hiểu Thiến phe phẩy cánh tay Đường Ngọc, "Hai người quen nhau thế nào? Quyết định lúc nào thì kết hôn? Đường Đường. . . ."
"À. . . . ." Đường Ngọc lấy lại tinh thần, "Ngày mốt liền kết hôn. . . ."
"Nhanh như vậy!"
"Đúng." Đường Ngọc lộ ra nụ cười, không có vẻ bất hạnh chút nào, "Vì nhanh chóng đón nhận tập đoàn, anh ấy phải sớm kết hôn."
"Oa. . . . Quả nhiên là Ngô Hạo Thiên, nghe nói anh ta chưa bao giờ thừa nhận scandal với bên ngoài, trên tạp chí cũng nói năm nay anh ta cần phải kết hôn, thì ra cậu chính là bạn gái chính thống! Oa. . . . Đường Đường, cậu thật sự là quá hạnh phúc, mình muốn làm phụ dâu của cậu!" Tả Hiểu Thiến hưng phấn, căn bản không có chú ý tới vẻ mặt lúng túng của Đường Ngọc, càng không thấy người đàn ông đang đi tới cạnh các cô.
Khi Trần Tư Vĩ đi tới bên cạnh các cô, liền nghe được một chữ "Dâu phụ", trong lòng suy nghĩ, đại khái là nói chuyện của hai người bọn họ, anh cũng không chú ý tới thái độ của Đường Ngọc, liền hỏi: "Tả tiểu thư muốn làm dâu phụ cho ai?"
"Đương nhiên là. . . . Trần tiên sinh." Khoảnh khắc Tả Hiểu Thiến thấy Trần Tư Vĩ, trên mặt hoàn toàn cứng ngắc, không biết nên lộ ra biểu tình gì.
"Tôi là đàn ông, cần có rể phụ, dĩ nhiên tôi nghĩ, vợ tương lai của tôi sẽ cần một dâu phụ xinh đẹp." Trần Tư Vĩ cười tủm tỉm nhìn về phía Đường Ngọc.
Đường Ngọc ra hiệu Trần Tư Vĩ ngồi xuống, ngoắc phục vụ đưa một ly cà phê tới.
Đợi cà phê đưa tới, giữa ba người nhất thời im lặng, Trần Tư Vĩ không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói với Đường Ngọc: "Đường Đường, tối hôm qua thật xấu hổ, anh lại không đưa em về nhà, nghe Tả tiểu thư nói, tối hôm qua em không có về nhà cô ấy."
"Trần tiên sinh khách khí, là tôi có lỗi mới phải, ngày hôm qua nếu như không phải bởi vì tôi, cũng sẽ không đột nhiên có người quấy rối." Đường Ngọc chân thành nói, hiện tại cô thật cảm thấy hơi có lỗi với Trần Tư Vĩ, nếu như không có Ngô Hạo Thiên, cô sẽ nghiêm túc suy tính đề nghị của Trần Tư Vĩ.
Cô lúc này mới nghiêm túc quan sát Trần Tư Vĩ, hôm nay anh mặc một bộ vest giản dị, trên mặt tràn đầy tươi cười giống như mùa xuân, làm cho người ta thấy thân thiện, người có cuộc sống sáng rỡ như vậy, thân cận với anh sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp và tự tại.
Nhưng. . . . Cô không thể hối hận, cũng mất đường hối
hận.
Trần Tư Vĩ nghe được Đường Ngọc còn gọi anh "Trần tiên sinh", trong lòng hơi không thoải mái, anh quay đầu hỏi Tả Hiểu Thiến: "Tả tiểu thư, vừa rồi cô chưa trả lời tôi, muốn làm dâu phụ của ai?"
"Tôi. . . . Tôi. . . ." Tả Hiểu Thiến không biết làm sao nhìn Đường Ngọc, điện thoại cô nghe vừa rồi, chính là điện thoại Trần Tư Vĩ gọi tới hỏi có tìm được Đường Ngọc hay không, cô thuận miệng trả lời anh, còn nói cho anh biết địa chỉ quán cà phê; nhưng lúc này, cô mới nhớ tới nếu như Đường Ngọc kết hôn, hiện tại nhìn thấy Trần Tư Vĩ có phải quá lúng túng không?
"Là của tôi." Thấy ánh mắt cầu trợ cua Tả Hiểu Thiủa, Đường Ngọc bất đắc dĩ trả lời.
Ánh mắt Trần Tư Vĩ bỗng chốc phát sáng, vui mừng hỏi: "Đường Đường, em quyết định. . . . Quyết định gả cho anh sao?"
"Tôi. . ." Đường Ngọc há miệng muốn trả lời, đột nhiên bị người khác ôm lấy đầu vai, đỡ đứng lên, liền nghe người bên cạnh nói: "Người cô ấy kết hôn là tôi."
"Ngô Hạo Thiên!" Tả Hiểu Thiến lớn tiếng kêu lên, trong lòng suy nghĩ, oa! Anh ta chính là bạn trai của Đường Đường, rất đẹp trai. . . . Hở? Nhìn quen quen, giống như đã gặp ở đâu?
Tả Hiểu Thiến cúi đầu trầm tư, Trần Tư Vĩ cau mày, bất mãn nhìn chằm chằm anh: "Ngô Hạo Thiên, lại là ngươi! Ngươi lập tức buông Đường Đường ra."
"Ta sẽ không buông tay." Nói xong, Ngô Hạo Thiên thậm chí càng thêm cố ý ôm sát đầu vai Đường Ngọc, "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, vì sao tôi phải buông tya?"m s
"Vị hôn thê!" Lúc này đến phiên Trần Tư Vĩ lớn tiếng kêu lên, anh nhìn về phía Đường Ngọc cúi đầu không nói bên cạnh, "Đường Đường, chuyện gì xảy ra? Em và hắn ta. . . ." Nói đến đây, Trần Tư Vĩ giống như đã hiểu ra cái gì, anh cất giọng chất vấn: "Đường Đường! Có phải người đàn ông này, dùng món nợ ba chục triệu bức bách em gả cho anh ta? Anh nói anh có thể trả nợ cho em, em không cần lấy hắn. . . ."
"Trần tiên sinh!" Ngô Hạo Thiên lạnh lùng cắt đứt câu hỏi của anh ta, "Đây là chuyện của tôi và Đường Đường, anh không có quyền hỏi tới."
"Ngô Hạo Thiên, tên tiểu nhân hèn hạ này, nhất định là dùng thủ đoạn hèn hạ, khiến cho Đường Đường lấy ngươi! Ngươi mau buông Đường Đường ra, Đường Đường sẽ không lấy tên cặn bã như ngươi."
Ngô Hạo Thiên hừ lạnh, cúi đầu nói với Đường Ngọc: "Đường Đường, nói cho anh ta biết chân tướng của sự thật đi! Cho người người đàn ông trước mắt này sớm chết tâm."
Đường Ngọc không lộ vẻ gì ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn Ngô Hạo Thiên bá đạo bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng của anh khiến cô chỉ có thể đi tới không thể trở về, cô quay đầu nói với Trần Tư Vĩ: "Trần tiên sinh, thật xin lỗi, thật ra thì tất cả đều là tôi lừa gạt anh, bởi vì tôi và. . . . . Hạo Thiên gây gổ, cho nên cố ý tìm anh xem mắt chọc giận anh ấy, nhưng bây giờ chúng tôi đã hòa hảo, cho nên, chúng tôi muốn kết hôn."
...