11:32 - 28/05/2015
anh làm cái gì? Nếu không lấy ai đi, sẽ thực sự không lấy nổi ai nữa đâu.” Tôi chỉ cười đáp, “Gả không được thì không gả nữa. Đợi tới khi nào anh già rồi, bên cạnh không còn người thân nào nữa, em tới hầu anh không được sao?” Tôi nói như vậy rất thật lòng. Chỉ cần có một ngày như vậy, tôi nguyện tiếp tục chờ đợi không hề oán thán hay ân hận. Trong chuyện này, tôi chưa bao giờ ép buộc anh ấy, cũng không hề ép anh ấy li dị, luôn tránh cho anh ấy những chuyện khó xử.Lúc đó anh ấy còn chưa xét nghiệm ra căn bệnh này. Khi thực sự tìm ra được bệnh là vào mùa hè năm ngoái. Từ lúc phát hiện tới lúc anh ấy mất, thời gian chưa đầy nửa năm. Thực ra tôi vẫn đang chờ đợi. Tôi từng nghĩ thầm rằng vợ anh ấy chắc chắn không thể chăm sóc nổi anh ấy. Tôi còn trẻ, tương lai nếu vợ anh ấy có mệnh hệ nào, ít nhất anh ấy còn có tôi. Cứ ngỡ rằng người đi trước là vợ anh ấy, đâu ngờ rằng lại là anh. Sức khỏe anh ấy luôn tốt như vậy. Ai ngờ nổi vừa phát hiện ra đã là bệnh hiểm nghèo nhất, không tài nào cứu nổi. Nhưng giờ nói gì đi nữa cũng có tác dụng gì chứ? Lần cuối cùng tôi đi thăm anh ấy, là một tuần trước khi anh ấy mất. Đương nhiên tôi đến với tư cách bạn bè. Con gái anh ấy cũng tới. Sau đó con gái anh ấy ra ngoài rót nước, tôi vội tới trước giường bệnh, hàng nghìn lời muốn nói mà tôi không sao nói nổi lên lời. Nhưng anh ấy lại nhẹ nhàng nói với tôi một câu, “Sao gầy thế?” Đôi mắt anh ấy tràn đầy tình yêu thương, như hồi tôi nằm viện, như hồi anh ấy tới thăm phòng bệnh của tôi.Nhưng đó là người đàn ông duy nhất mà tôi yêu, là mối tình duy nhất. Anh ấy nằm đó, không khác gì những ông già bị bệnh khác, mặt xám tro, hết sinh khí. Tôi nhìn thấy sinh mạng anh như chảy ra khỏi cơ thể anh từng tí một, không tài nào lấy lại được… Đáng tiếc là con gái anh lúc đó đã lấy nước về. Ông trời cũng biết tôi mong được ở thêm bên cạnh anh, ôm anh như thế nào, lau nước mắt cho anh, hôn lên trán anh, nói với anh đừng sợ hãi, còn em đây, em sẽ ở bên anh. Dù anh đi tới bất cứ nơi đâu, em cũng đi theo anh. Nhưng tôi không thể. Ông trời không cho tôi cơ hội và tư cách như vậy. Ai bảo tôi là một người tình không danh phận cơ.Từ bệnh viện đi ra, tôi khóc suốt dọc đường. Cũng may ngoài cổng bệnh viện luôn có người khóc tới hết hơi, vì nơi đây là nơi giã biệt cuộc sống và cái chết. Mỗi người đều sinh ra ở đây và cuối cùng đã được mặc định ở đây mà giã biệt. Ai cũng có ngày này, ai cũng có cả. Vào tối anh ấy ra đi, tôi cũng sớm có linh cảm, ngủ không được. Khi trở dậy lấy nước uống đã đánh vỡ cái phích… Tôi sống một mình bên ngoài bao nhiêu năm, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi nhưng tối đó, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi đến vậy. Không chỉ sợ hãi, mà tôi còn thấy rất lạnh, như thể toàn thân đang ởtrong một hố băng đen ngòm, chờ ngày phán quyết.Khi nhận được tin chính xác đã là chuyện của ngày hôm sau rồi. Trên báo đã đăng cáo phó, thông báo cho mọi người biết thời gian của lễ truy điệu… Tất cả như vừa tỉnh một giấc mơ. Hai mươi năm tươi trẻ của tôi, tình cảm của tôi như một lượt bỏ đi, để lại một con số không to tướng. Thậm chí trong cả căn phòng nhỏ của mình, tôi cũng không có cơ hội lập bàn thờ cho anh. Tôi chỉ có thể giấu anh vào trong trái tim mình, trước đây khi còn sống cũng vậy, sau khi chết cũng thế. Điều duy nhất khiến tôi còn cảm thấy được an ủi rằng căn hộ mà tôi đang ở hiện nay là tiền anh ấy cùng góp giúp tôi mua. Đó là nơi duy nhất mà tôi dùng tiền của anh ấy. Nhưng ngoài khoản trả đợt đầu, các đợt thanh toán sau vẫn do tôi tự trả. Sau đó con gái anh ấy đi du học, cần tiền. Tôi nói trả lại tiền nhưng anh ấy không chịu, tôi cũng không ép. Vì nói thật, tôi cũng muốn có một nơi như thế này, viết đầy những đoạn kí ức giữa hai chúng tôi ở bên nhau. Dù cái gia đình này là giả, không được xã hội thừa nhận, nhưng chí ít trong sâu thẳm trái tim, đây cũng là những suy nghĩ cuối cùng mà anh ấy dành cho tôi. Còn có một chuyện mà anh không hề hay biết. Đó là khi tôi và anh có quan hệ thân mật rồi, tôi đã một mình tới bệnh viện làm phẫu thuật. Tuy anh ấy rất muốn có con nhưng điều đó không hề hiện thực, cũng đem lại cho anh ấy những phiền toái. Anh ấy đang trên con đường tiền đồ được chọn làm chủ nhiệm khoa trong bệnh viện. Tôi không muốn vì tôi mà liên lụy tới anh ấy.Nói tới cha mẹ tôi, đều là những người ngoài bảy mươi tuổi rồi. Họ không an tâm nhất chính là tôi. Tôi từng nói chuyện của con, cha mẹ đừng hỏi nữa, suốt đời này, con cũng không lấy ai đâu. Người già khi nghe những lời nói này của tôi đều bất lực lắc đầu. Thực ra từ phút giây tôi làm phẫu thuật tuyệt đường sinh nở vì anh ấy, tôi đã coi nhẹ mọi thứ rồi. Trước đó tôi luôn nghĩ một lòng một dạ thờ phụng anh ấy. Nhưng giờ anh ấy đã đi rồi, có thể tôi sẽ dọn về sống cùng cha mẹ tôi. Tuy tôi không thể dành cho họ niềm vui sướng mà họ ao ước nhưng chí ít tôi cũng có thể chăm sóc cha mẹ những năm tháng cuối đời an bình. Con biết con có lỗi với cha mẹ. Những năm qua, con đã trả giá quá nhiều nhưng tới cuối cùng như thể ai đó cũng đều có lỗi. Đó là một món nợ lộn xộn, mãi mãi không thể trả hết.Một người đã chết rồi, mọi thứ có liên quan, bao gồm cả tình cảm cũng đã tới lúc cần phải đi tới điểm kết, người ta thường dùng cách nói như vậy để hình dung những hoài niệm của mình đối với kẻ thù. Mọi người nói, anh ấy sẽ sống mãi trong lòng tôi. Thật ra đó là lời an ủi vô cùng giả tạo. Người đã không còn nữa, sống trong lòng cũng có ích gì?Sau khi Giang Thuần mất, tôi đã nghĩ rất nhiều. Anh ấy từng nói, chúng ta không phải là người cùng đi trên một con đường. Về chuyện này, tôi chưa bao giờ phản đối. Lúc đó tôi chỉ muốn dùng thời gian để chứng minh tất cả. Ai khiến khi tôi gặp anh ấy, anh ấy đã là người có vợ con cơ chứ. Vì khi còn sống, yêu nhau không được danh chính ngôn thuận nên sau khi chết, tôi cũng bị tước mất cái quyền đau thương một cách danh chính ngôn thuận. Đó là điều mà trước kia tôi chưa từng nghĩ tới. Hai mươi năm qua, tôi cứ ngỡ mình không cần gì cả. Nhưng kỳ thực tôi vẫn cần. Tôi muốn lấy thời gian còn lại của anh ấy, nhưng ông trời cuối cùng cũng không chịu nhận lời với tôi. Anh ấy vẫn luôn là của vợ anh ấy, dẫu cho tới chết. Tuy tôi tạm thời có được anh ấy nhưng sức mạnh đó tuyệt đối không đủ để tách rời anh ấy ra khỏi vợ mình, chỉ vì anh ấy không yên tâm về cô ấy. Còn tôi thì sao? Tôi cứ đi theo anh không danh không phận, nhìn anh ấy đóng vai một người chồng toàn mỹ, một ông bố hạnh phúc trước mặt người khác. Đã thế tôi còn hi sinh cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình. Tôi muốn gì đây? Đó cũng chính là điều khiến tôi day dứt khôn nguôi.Mấy ngày trước tôi xem một tiết mục truyền hình, thấy họ nói rằng day dứt mới chính là tình yêu. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ người mà anh ấy yêu từ trước đến nay không phải là tôi, vì anh ấy không hề day dứt về tôi. Còn tôi, vẫn thật lòng yêu anh ấy. Khi anh ấy mất, anh ấy đã là một ông già sáu mươi tuổi, còn tôi cũng là một phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi rồi. Không ai hay biết quan hệ giữa hai chúng tôi. Chúng tôi luôn cực kỳ cẩn thận giữ cho nhau. Anh ấy là tất cả của tôi nhưng tôi chỉ là một tàn hoa trong cuộc sống của anh ấy. Đương nhiên điều này cũng không thể trách anh ấy được. Đó là chuyện mà tôi tự nguyện.Tôi cũng tới lễ truy điệu của anh ấy, nhìn vợ anh ấy cùng cô con gái xinh đẹp mang thần sắc rất giống anh ấy. Họ đứng cạnh nhau, nhận những lời an ủi của mọi người. Đó là một cảm giác thật đáng sợ, cũng tức là khán giả và diễn viên như tất thảy đều không nhìn thấy bạn, như thể tôi không liên quan tới nhân vật chính. Bi thương biết bao. Thì ra người đàn ông mà tôi yêu đó chưa bao giờ thuộc về tôi. Từ trước đã vậy, bây giờ cũng vậy và sau này càng không. Tôi đã nuốt vào nhau rồi vẫn phải nhả ra. C dọn xong quần ...