Old school Swatch Watches
*Danh ngôn tình yêu:
21:45 - 29/03/2015

cả những kiến thức liên quan đến
giáng sinh, từ lịch sử ra đời ngày lễ
đến ý nghĩa tên gọi các đồ vật.
Anh muốn buổi hẹn hò đầu tiên
của hai đứa diễn ra thật hoàn hảo.
Thấy nó đứng lặng như người mất
hồn, anh đưa bàn tay huơ huơ
trước mặt nó:
- Thế rút cuộc em thích kẹo hay
chuông?
Nó ngước mắt ngẫm nghĩ một hồi,
chỉ thấy sương trắng mịt mờ giăng
kín trời Hà Nội.
- Kẹo đi. - Nó quả quyết.
- Tại sao?
- Kẹo ngọt hơn chuông.
Anh cười phá lên trước phép so
sánh không tương xứng ấy, kế đó
cúi xuống hôn nhẹ lên má nó:
- Ngọt hơn thế này không?
Nó thẹn thùng lắc đầu, cặp mắt e
ấp cụp xuống nhìn mặt đường. Bàn
tay nó bất giác đặt lên ngực, tim
nó hình như đập nhanh hơn thì
phải. Nếu lúc này ông già Noel
xuất hiện và ban cho nó một điều
ước, nó sẽ ước thời gian mãi dừng
lại ở giây phút ấy.
Cô bé bán hàng không chịu được
cảnh tình tứ giữa anh và nó, hắng
giọng một cái. Nó xấu hổ đến mức
chỉ muốn chui đầu xuống đất, vội
vàng xoay người chạy vụt đi như
một cơn gió, mặc cho anh gọi với
theo:
- Ơ! Em không mua kẹo nữa à?
Không mua nữa! Nó thừa biết kẹo
rất ngọt, nụ hôn của anh rất ngọt,
giáng sinh năm ấy cũng thật ngọt
ngào!
***
Nó ngủ gục trên bàn học, rèm mi
khép chặt cong cong dưới ánh đèn
vàng. Mẹ nó bước vào phòng, nhẹ
nhàng khoác lên người nó một tấm
chăn mỏng, nét mặt buồn vui lẫn
lộn khi nghe nó gọi tên anh trong
vô thức. Ban ngày nghĩ đến anh
dường như chưa đủ, nên đêm nó
mơ về anh. Nó mơ về lần đầu tiên
hai đứa gặp nhau dưới trạm xe
buýt. Anh đã hỏi nó:
- Em có lạnh không?
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu
nó là: "Ơ cái anh này, có quen biết
gì đâu mà hỏi với han!"
Nhưng dù sao nó cũng phải giữ
phép lịch sự tối thiểu, thế nên nó
đáp:
- Cám ơn anh! Tôi không lạnh.
Hai chữ "không lạnh" vừa thoát ra
khỏi miệng, cơ thể nó liền run lên
cầm cập khi đụng phải cơn gió đi
ngang. Nó xuýt xoa đưa hai tay ôm
ngực, bỏ mặc một cặp mắt lấp lánh
ý cười đang chăm chú nhìn nó.
- Tại sao con gái cứ thích nói có là
không, nói không là có nhỉ?
Bị đoán trúng tim đen, nó thẹn
quá hóa giận, ngữ khí chẳng còn
khách sáo:
- Tôi đã bảo không lạnh là không
lạnh, sao anh thắc mắc nhiều thế?
Chàng trai từ tốn đáp lại nó bằng
một cái nhún vai. Nó không nghe
thấy anh nói thêm câu nào nữa. Từ nhỏ nó đã là một cô bé cố chấp,
lời nói lúc nào cũng nghịch ý trái
tim. Nó không muốn thừa nhận
mình lạnh, cũng như không muốn
tỏ ra yếu đuối trước mặt người
khác. Ngày ba nó bỏ nhà đi, để lại
mẹ nó với những đêm dài chơi vơi
trong nước mắt, nó đã tự hứa với
bản thân: Sau này người nó yêu
nhất định không được giống ba nó.
Nó cũng sẽ không như mẹ nó, dễ
dàng buông tay nhận hết phần
đau khổ về mình. Nó sẽ giữ chặt
tay người đó, đi qua năm dài tháng
rộng, đi qua những ngày mưa và cả
những ngày nắng, mãi mãi không
buông.
Chuyện cũ đem lệ lên mắt nó, một
giọt rơi xuống, rồi thêm một giọt
nữa. Khoảnh khắc giọt nước mắt
đầu tiên đáp xuống đất, nó chợt
nghe tiếng nhạc từ đâu rơi vào
lòng. Bản piano không lời ngọt
ngào tan vào chiều đông xám ngắt,
nhẹ nhàng xoa dịu cõi lòng đang
nổi sóng của nó. Nó thu lại những
chênh vênh lúc trước, ráo rác đưa
mắt kiếm tìm bốn phía.
Thì ra chàng trai đứng cạnh nó
đang mở nhạc trên điện thoại.
Dẫu khi trước đã qua lại mấy câu,
nhưng giờ nó mới có cơ hội nhìn rõ
khuôn mặt anh ta. Qua lớp nước
mắt chưa kịp khô, nó trông thấy
một chiếc mũi thẳng, một đôi mắt
nhắm nghiền, và mái đầu khẽ đung
đưa theo điệu nhạc. Cái vẻ ôn nhu
dịu dàng toát ra từ anh làm nó đôi
chút xao lòng.
Tiếng piano du dương rót vào tim
nó chút buồn man mác. Nó lơ đãng
ngước mắt nhìn cột đèn giao thông
dừng mãi ở màu cam, cảm giác thời
gian đang ngừng lại. Những thanh
âm thánh thót hòa cùng dòng chảy
sinh mệnh tràn trề phía sau lồng
ngực nó, không ngừng ngân nga,
ngân nga mãi...
Nó buột miệng hỏi:
- Bài gì thế anh?
Chàng trai quay sang nhìn nó, lặng
thinh ý như bảo: "Không nói đâu!
Cô vừa mới chê tôi nói nhiều còn
gì."
Hỏi hết mấy lần cũng không nhận
được câu trả lời, nó bực bội quay
đi, hờn dỗi cong lên cánh môi nhợt
nhạt do phơi lạnh.
Chợt nó nghe tiếng nhạc ngày một
gần hơn. Chàng trai tiến đến giơ
chiếc điện thoại lên trước mặt nó.
Nó có thể thấy rất rõ dòng chữ
đang chạy qua chạy lại trên màn
hình: Kiss the rain.
- Lúc nghe bài này mà có thêm
chút mưa nữa thì tuyệt nhỉ.
Nó chỉ nói bâng quơ thế thôi, nào
ngờ cầu được ước thấy. Trời đột
nhiên đổ mưa xối xả, từng giọt lốp
bốp rơi xuống như muốn xuyên
thủng tấm mái che trên đầu.
Mưa bay trắng xóa đất trời, mưa đi
lạc vào trong trạm xe buýt, đậu lên
đôi gò má ửng hồng vì lạnh. Nó rét
run, cảm giác băng giá đang xâm
chiếm từng tế bào trên cơ thể.
Cái dáng vẻ co ro của nó khiến ai
đó không thể cầm lòng. Chàng trai
cởi chiếc khăn len của anh ta,
quấn lên cổ nó bằng một động tác
dứt khoát. Nó hơi giật mình nhưng
tuyệt chẳng có nửa phần phản
kháng. Tâm trí phút chốc trở nên
mơ hồ trống rỗng, nó chỉ kịp nhận
ra chiếc khăn có màu tím than, và
trái tim nó...
Trái tim nó đang khẽ rung lên,
chẳng rõ vì sương lạnh thấm qua
vải áo hay bởi chàng trai đứng
trước nó quá ấm áp.
Nó nhìn anh.
Và anh cũng nhìn nó.
Đó là lần đầu tiên nó nghe anh
hỏi:
- Em nhìn gì vậy? Mặt anh có nhọ
à?
Nó bối rối khép mắt, lắng nghe
tiếng mưa rào rào không ngớt,
nghe cả bản kiss the rain dịu dàng
đặt môi hôn lên mưa. Những nốt
nhạc da diết không ngừng xuyên
phá trái tim nó, làm tan chảy chút
băng giá cuối cùng còn sót lại. Nó
sau cùng đã biết nói một lời chân
tình:
- Không có nhọ, nhưng mà em
thích nhìn anh.
***
Nó nghe tiếng mình vang vọng
giữa đêm khuya thanh vắng. Cái
cảm giác ướt ướt trên mặt kéo nó
ra khỏi giấc mộng còn dang dở.
Mặt nó ướt nhẹp nhưng lạ ở chỗ
chẳng phải nước mắt của nó,
miệng nó còn đương ngoác rộng tới
tận mang tai kia mà.
Thoáng nhìn tấm chăn phủ trên
người, nó chợt hiểu ra mẹ nó vừa
mới khóc. Nhiều lúc nó ước tình
yêu là một chiếc công tắc, bật thì
yêu, tắt thì hết yêu, nó sẽ bấm nút
tắt, sau đó ném chiếc công tắc của
mẹ nó đi, để mẹ nó vĩnh viễn...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online