Ring ring
*Danh ngôn tình yêu:
12:26 - 11/07/2015
Đã bao giờ bạn tự hỏi, tại sao
tháng 4 lại bắt đầu bằng một ngày
Quốc tế đặc biệt đến thế? Cùng
TruyenTeenViet theo dõi câu chuyện
của ngày hôm nay nhé:

Ngày hôm đó sau khi đã chuẩn bị
xong mọi thứ, Meimei gọi bạn đến
đón và họ có mặt tại nhà cô giáo dạy
tiếng Nhật lúc 7h tối để mừng sinh
nhật con trai cô tròn 12 tuổi.
Chồng cô giáo xuất hiện, nghe cô kể
thì chồng cô là người Hàn, nghe
chồng cô nói chuyện thì không ai có
thể biết được đây là một người Hàn
chính gốc.

Khi mọi người đang tập trung vào
bữa tiệc thì em nhỏ con cô giáo
bỗng dưng hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, sao bố là người Hàn mà con
và mẹ lại là người Trung Quốc?
Cô giáo không bất ngờ vì con cô lúc
nào cũng hỏi những câu rất dí dỏm,
và thế là Meimei và bạn của cô được
nghe một câu chuyện hết sức bất
ngờ qua lời kể của cô giáo.

Cô nói:
- Con trai, con không chỉ là người
Trung Quốc, trong người con còn
mang dòng máu của người nước Hàn
nữa đó nhé.
Ngày đó sau khi chia tay với mối
tình đầu, mẹ đã đến với đất nước
được mang tên: Sứ sở của hoa anh
đào để nghiên cứu thêm về văn hóa
Nhật. Ngày đó mẹ đăng ký lớp học
Văn hóa và suốt những năm bên
Nhật là khoảng thời gian mẹ cảm
thấy thật vui vẻ và hạnh phúc.
Mẹ thuê nhà bên ngoài và ở một
mình, nhiều lúc cảm thấy trống trải
và cô đơn vô cùng, lại chưa thoát
khỏi tâm trạng chia tay với người
yêu nên những ngày đầu tại vùng
đất Fukuoka là những ngày thật thê
thảm, tưởng chừng như mình không
còn lý trí để vượt qua nữa.
Thi thoảng bận rộn với các công việc
trên lớp và cuộc sống, mẹ lại ra
đứng ngoài cửa sổ ngắm cây xương
rồng nhỏ nhắn mà người đó tặng
mẹ, người đó nói nó có thể sống
được mà không cần tưới nước đến 3
tháng, mỗi khi ra đứng ngoài cửa sổ
đều là những khi tâm trạng mẹ
không thoải mái, và những lúc đó
mẹ đều tình cờ nghe thấy âm thanh
của tiếng đàn Violon được kéo bởi
một người nào đó ở đối diện ngay
với khu dân cư mẹ ở, và qua được
một khoảng thời gian thì mẹ phát
hiện ra rằng tiếng kéo Violon đó là
của một người con trai ở đối diện
ngay với khung cửa sổ phòng mẹ
nhìn sang khu nhà ở đối diện.
Khoảng cách giữa hai khu nhà cũng
không xa, nhưng vẫn không đủ để
mẹ nhìn thấy rõ khuôn mặt nhân vật
chính của nhà đối diện... Thế là các
buổi chiều của mẹ đều trôi qua với
những bản bản nhạc của người đó,
nghe thật du dương và truyền cảm.
Thế nhưng có một tuần liền mẹ
không nghe thấy tiếng đàn đâu cả,
và dần dần cũng thôi không để ý
đến nữa. Mẹ nghĩ chắc người ta
cũng như mình, thuê nhà rồi cũng
đến lúc phải dọn đi ở chỗ khác, vậy
chắc người ta dọn đi chỗ khác rồi ...
Mẹ lại say mê với những thú vị của
lớp học pha trà, múa trống, múa
quạt và nghệ thuật gấp giấy của
Nhật Bản, mẹ trở thành người nước
ngoài khéo nhất lớp về những động
tác pha trà, rót trà và múa, rồi được
cử đi làm thử ở một nhà hàng có
tiếng là giữ lại được nét truyền
thống văn hóa Nhật Bản, tại đó
người ta sắp xếp cho mẹ vào vai một
Geisha mới vào việc. Nói là một
Geisha nhưng công việc của mẹ chỉ
là pha trà và rót trà cho khách nước
ngoài, nó như quảng bá lại hình ảnh
một Geisha ngày xưa của Nhật để
khách nước ngoài được hiều hơn về
văn hóa trà Nhật Bản, và lúc đó mẹ
là người Trung Quốc đầu tiên được
vinh dự làm Geisha trong một tháng
đó.
Trong khoảng thời gian vừa học vừa
làm, thời gian của mẹ trở nên gấp
gáp và bận rộn hơn, thời gian ở nhà
cũng không được nhiều, chỉ có chút
ít vào buổi trưa và những lúc đã
khuya lắm rồi mẹ mới được trở lại
với căn phòng của mình.

Nơi làm thử của mẹ có đủ các thể
loại để quảng bá văn hóa Nhật,
trong thời gian làm thử đó, có một
lần nhà hàng mở hội: "Văn hóa Nhật
qua bàn tay du khách" và mẹ lại vào
vai một cô gái Trung Hoa với cách
pha trà Nhật Bản.
Buổi tiệc diễn ra thật long trọng và cũng
vì thế mà mẹ bận rộn hơn thường
ngày, pha trà và rót trà cho khách
trong bộ Kimono truyền thống mà
hàng ngày mẹ vẫn làm.
Đến một bàn chỉ có một vị khách
đang ngồi một mình, mẹ đang định
pha trà thì người đó đứng dậy và đi
lên phía dành cho người biểu diễn.
Anh ta chơi một bản nhạc mang đậm
chất Nhật Bản và mọi người vỗ tay
rộn rã. Trở lại về chỗ ngồi, mẹ tiếp
tục với công việc của mình. Vừa pha
vừa rót và tiếp chuyện khách.
- Quý khách chỉ đến đây một mình
hay còn đợi thêm ai nữa không?
- Tôi chỉ đến đây một mình, nếu có
thể cô hãy ngồi làm bạn với tôi được
không?
- Oh tất nhiên là được, bài nhạc quý
khách vừa thể hiện rất hay, hôm nay
chương trình này được tổ chức đều
là để người nước ngoài thể hiện, lẽ
nào quý khách cũng là người nước
ngoài?
- Không lẽ cô cũng là người nước
ngoài?
Mẹ vừa cười vừa trả lời một cách
tinh nghịch:
- Không, tôi là một cô gái Nhật chính
thức, còn quý khách đến đây từ
nước nào?
- Tôi đến đây từ đất nước Trung
Hoa, rất vui được làm quen với cô
....
Mẹ và người đó đã có một cuộc nói
chuyện thật vui vẻ, với ý định nói
đùa khách một chút rồi nói sự thật
sau, nhưng bất ngờ người đó có việc
phải đi, thế là lúc đó mẹ không có
cơ hội nói thật.
Meimei và bạn cùng với con cô giáo
hồi hộp nghe cô giáo kể, nhưng vẫn
chưa thấy sự xuất hiện của chồng
cô. Con cô giáo hỏi tiếp:
- Mẹ ơi, thế bao giờ thì bố con xuất
hiện trong câu chuyện của mẹ?
Cô giáo cười và lại kể tiếp:
Một tháng làm thử kết thúc, mẹ chỉ
còn bận với những việc trong lớp.
Thời gian ở nhà cũng nhiều hơn, và
một buổi chiều chợt nhớ ra rằng
mình còn cây xương rồng chuyển lên
trên ban công mà không để ý gì đến,
mẹ vội vàng chạy lên ban công xem
nó thế nào.
Ban công khu dân cư mẹ ở được
thiết kế theo kiểu dùng chung,
những người nào ở tầng thượng thì
được quyền sử dụng ban công đó,
trên đó có rất nhiều cây cảnh và hầu
như cây nào cũng lớn, chỉ duy có cây
xương rồng của mẹ là nhỏ nhất.
Một người nào đó đang tưới nước
cho cây và bỗng dưng tưới sang cả
cây xương rồng của mẹ, mẹ vội vã
nói với người đó:
- Đừng tưới nước cho cây xương rồng
của tôi, nó có thể sống mà không
cần tưới nước đến 3 tháng đấy....
Trang: 12Sau »
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online