*Danh ngôn tình yêu:
12:26 - 11/07/2015

- Thế cô định không tưới nước cho
nó đúng 3 tháng sao? - Anh ta
không quay mặt lại và tưới sang các
cây khác.
- Nếu thế thì sao? - Mẹ cũng bướng
bỉnh hỏi lại người đó.
- Nếu thế thì cô đến xem cây xương
rồng của cô đi.
Mẹ đến xem cây xương rồng rồi nhìn
thấy nó lõm mất một khoảng, dựng
nó lên thì thấy bên trong bị hỏng,
hình như nó bị úng.
- Anh hay lên đây tưới nước cho cây
xương rồng của tôi đúng không?
Mẹ vừa hỏi vừa quay mặt lại nhìn
người con trai vẫn đang quay lưng
tưới nước cho các cây khác, anh ta
nhẹ nhàng nói:
- Có, tôi có tưới nước cho nó...
- Anh có biết là anh đã làm nó chết
vì bị úng nước rồi không? - Mẹ thấy
người đó vẫn như đang dửng dưng
với mình, còn không chịu quay mặt
lại khiến mẹ không chịu được và tiếp
tục:
- Này anh kia, anh có nghe thấy gì
không vậy? Tôi đang nói chuyện với
anh đấy, anh không hiểu phép lịch
sự tối thiểu sao?
Anh ta dừng tưới nước và quay mặt
lại nói với mẹ vẫn bằng giọng rất
nhẹ nhàng và điềm tĩnh:
- Nhưng chỉ là vừa rồi tôi mới tưới
nước cho nó thôi, tôi thấy cây xương
rồng của cô thiếu nước nên tưới cho
nó một ít, ai dè nhìn xuống thì thấy
nó bị lõm nên tôi biết nó chết rồi.
Nói xong anh ta nhìn vào mặt mẹ, và
bất chợt mẹ nhận ra đó là "người
đồng hương" hôm trước tiếp chuyện
trong chỗ làm việc. Mẹ bất ngờ và
chút nữa thì dùng tiếng trung nói
chuyện với anh ta. Anh ta tiếp:

- Cô sao thế? Cây xương rồng là quà
kỷ niệm của cô à? Cô nhìn sang ban
công của khu nhà đối diện đi, ở đó
có nhiều loại xương rồng tôi trồng
lắm, vì mới dọn sang bên này chưa
được bao lâu, lại gấp gáp quá nên tôi chưa chuyển chúng
sang đây được, nếu cô vẫn còn buồn
vì cây xương rồng kia thì tôi có thể
tặng cô một loại xương rồng khác.
Mẹ đang suy nghĩ xem có nên nói
thật với anh ta không thì bị tỉnh lại
bởi những lời nói đó.
- Ồh, trước đây anh sống bên khu
nhà đó àh?
- Vâng, tôi mới dọn sang đây được 3
tuần, trước đây tôi ở ngay phòng
bên dưới ban công đó, tôi học Nhạc,
còn cô?
Mẹ lại bất ngờ vì hóa ra người trước
đây hay kéo Violon vào buổi chiều
lại chính là anh ta, cũng không ngờ
anh ta lại chuyển sang ở cùng tầng
với mẹ, thế là hóa ra mẹ đang cùng
sử dụng cái ban công này với anh ta
được 3 tuần rồi mà không biết, và
lại cũng thật ngẫu nhiên vì gặp
được anh ta trong bữa tiệc lúc trước,
anh ta lại là đồng hương với mẹ
nữa, nhưng hình như anh ta không
nhận ra mẹ vì trong lúc làm việc, mẹ
được người ta hóa trang thành một
Geisha với bộ tóc, bộ Kimono và
khuôn mặt trắng xóa bởi phấn nên
anh ta không nhận ra cũng đúng.
Mẹ ấp úng rồi trả lời câu hỏi của
anh ta:
- Àh, tôi học Văn, chủ yếu nghiên
cứu Văn hóa Nhật, anh là người
Trung Quốc phải không?
Anh ta giật mình rồi hỏi lại mẹ:
- Sao cô lại hỏi thế?
- Anh còn nhớ bữa tiệc mà anh tham
gia chơi đàn không? Tôi chính là
người pha trà và tiếp chuyện anh
trong bữa tiệc đó, anh nhớ chứ?
Anh ta lại giật mình và cười ha
hả.....
- Àh tôi nhớ ra rồi, không ngờ tôi và
cô còn được gặp lại, rất vui lại được
gặp cô ... - Anh ta cười trìu mến.
Mẹ quyết định dùng tiếng Trung nói
với anh ta:
- Àh, hôm đấy tôi nói với anh tôi là
người Nhật, nhưng thực ra tôi nói
dối anh đấy, tôi là người Trung
Quốc, anh cũng biết rằng...
Chưa để mẹ nói hết câu, người đó
đã nói chen vào:
- Tôi cũng biết rằng hôm đó là ngày
nói dối, và lúc đấy thì không biết cô
có nói dối tôi không, nhưng lúc đấy
tôi cũng nói dối cô đấy, vì có việc
gấp phải đi nên tôi chưa kịp nói
thật với cô, vậy thì hôm nay tôi cũng
có cơ hội để được nói thật rồi, thực
ra tôi là người Hàn, sang Trung Quốc
học 2 năm rồi và vừa sang Nhật
được 1 năm...
Hóa ra anh ta cũng nói dối, mẹ thở
phào vì nói ra được sự thật, nhưng
cũng thật bất ngờ vì anh ta là người
Hàn, và lại sang Trung Quốc học
được 2 năm nữa. Thế là từ đó cứ
mỗi lần gặp anh ta trên ban công là
mẹ và anh ta lại nói chuyện với
nhau. Có những buổi chiều trôi qua
thật nhẹ nhàng, anh ta kéo Violon
thật say sưa như một nghệ sĩ và
không biết từ lúc nào, ban công trở
thành nơi hẹn hò quen thuộc, cũng
không biết từ lúc nào, mẹ đã mê
hoặc dáng dấp, mê hoặc tiếng đàn
của anh ta.
Nhiều lúc anh ta giống như một cái
máy nghe để mẹ kể chuyện này kia,
để lúc vui thì anh ta vui cùng mẹ,
lúc mẹ buồn thì anh ta như hộp
giấy lau đi nỗi buồn của mẹ. Rồi mẹ
nhớ ra là phải xin lỗi anh ta về
chuyện cây xương rồng, vì mẹ đã
nghi ngờ anh ta làm chết cây xương
rồng của mẹ.
Anh ta từ từ nói:
- Em đã sống trong sự hoang tưởng
của tình yêu, ngay cả xương rồng
sống bền bỉ như vậy mà trên người
nó cũng còn có gai kia mà, để làm gì
em biết không? Để thích nghi với
cuộc sống, cuộc sống của nó cũng có
nhiều thử thách lắm, tình yêu cũng
vậy, chẳng có thứ tình yêu nào sống
mãi với ảo tưởng được cả, bản chất
của nó phải được thể hiện qua
nhiều thử thách, và qua mỗi lần thử
thách đó sẽ cho em kinh nghiệm
rằng: Nếu em thắng thì em sẽ sống
với một tình yêu đẹp, và nếu em
thua, em sẽ mất đi tình yêu đó...
… Mẹ và người đó trở nên thân thiết
với nhau hơn, cứ thế cho đến năm
cả 2 đều chuẩn bị tốt nghiệp, mẹ và
người đó đều bịn rịn không biết
phải nói với nhau những điều gì
trong 2 tháng cuối cùng trước khi về
nước. Cả 2 đều bối rối.
- Ngày mai anh phải về Hàn rồi, em
còn ở lại thì chăm sóc giúp anh
những cây xương rồng này nhé.
- Sao lại là ngày mai? Chẳng phải
tháng 6 mình mới tốt nghiệp sao? -
Mẹ bất ngờ hỏi lại.
- Anh về trước để tìm tài liệu thực
tế và thực tập, em nhớ chăm sóc kĩ, đừng để xương rồng bị chết nhé.
Mẹ thoáng buồn rồi im lặng và bật
khóc... Ngày mai anh ấy sẽ về nước.
Mẹ sẽ không còn được gặp lại anh
ấy nữa...
Bỗng dưng anh ta cười rồi đưa tay
lau nước mắt trên má mẹ và nói:
- Xem em kìa, em biết hôm nay là
ngày gì không? Hôm nay là ngày nói
dối mà.
- HẢ? - Mẹ đỏ mặt và không nói
được câu nào. Còn người đó đã nói
ra câu mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ mẹ
có thể quên:
- Nhờ có câu nói dối đó mà anh đã
biết được thứ gì thực sự quan trọng
với mình, chính nó đã cho anh dũng
cảm để nói với em
Trang: « Trước12
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
80s toys - Atari. I still have