80s toys - Atari. I still have
*Danh ngôn tình yêu:
20:17 - 19/12/2014
Vi là một cô gái đã phải chịu quá nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ. Lần này, may mắn đến với cô, nhưng liệu nó có tồn tại được lâu dài?
Cuộc đời bất hạnh

Tường Vi là một cô gái xinh xắn và ngoan ngoãn, sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả. Lẽ ra Vi phải có được một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc, nhưng điều đó chưa bao giờ thành hiện thực khi bố Vi đã ra đi trong một tai nạn giao thông khi Vi mới chưa đầy 7 tuổi. Nhưng điều đó chỉ là một phần, khi gia đình bên nội nhà Vi là một gia đình tương đối nề nếp nhưng xưa cũ và mọi người trong gia đình - đặc biệt là bà nội Vi - có tư tưởng rất lạc hậu. Bố Vi là con trai duy nhất trong gia đình, lại là gia đình trưởng họ. Khi bố Vi vẫn còn, bà nội vẫn có thành kiến với mẹ Vi luôn, mẹ Vi từ khi về nhà chồng chưa có ngày nào yên ổn và vui vẻ trọn vẹn cả. Và cho tới bây giờ, khi bố Vi đã ra đi mãi mãi, mọi người trong gia đình đều đau xót vô hạn và có lẽ, bà nội là người đau xót hơn cả: "Phải chịu cảnh kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh, mà đó lại là đứa con trai độc nhất của gia đình", thử hỏi rằng: Liệu có một người mẹ nào lại không đau xót. Nhưng có lẽ bà đã quá ích kỉ khi không nghĩ được rằng: mẹ Vi cũng đau xót không kém. Bố Vi mất không lâu, bà nội đi xem bói và sau khi trở về, bà thường rêu rao với mọi người rằng: bố Vi mất là tại mẹ Vi có số sát phu và đó cũng là cái cớ để bà giày vò mẹ Vi nhiều hơn, nào là: "Nhà tôi đúng là vô phúc mới rước chị về làm dâu", hay "Con tôi nó tài giỏi như vậy, sao lại đi lấy một người như chị, để rồi rước họa vào thân?"... Dĩ nhiên, đứa cháu gái như Vi cũng không được quý mến gì cả. Quá tủi thân trước những lời của bà nội, mẹ đành dẫn Vi về ở với ông bà ngoại ở tận Yên Bái. Tại đây, mẹ Vi mở lại hiệu may mà trước kia đã đóng cửa khi đi lấy chồng. Mẹ Vi làm khéo nên đông khách và thường nhận được hợp đồng của khá nhiều công ty. Thời gian trôi qua, nỗi khổ mất chồng trong lòng mẹ Vi dần nguôi ngoai, mẹ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi bước nữa mà lúc nào cũng chỉ muốn chăm lo cho Vi được đầy đủ. Cho tới một ngày…

Đợt ấy, mẹ Vi nhận được một hợp đồng khá lớn của một công ty bảo hiểm. Người đến đặt hàng là một người đàn ông tự giới thiệu mình là nhân viên của công ty. Sau những lần trò chuyện, mẹ Vi và người đàn ông đó đem lòng quý mến nhau. Và mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, được sự ủng hộ của gia đình, mẹ Vi theo người đó về và chú ấy đồng ý để mẹ dẫn cả Vi về để cùng chung sống. Vợ của chú Bảo cũng đã mất cách đây 7 năm rồi. Sở dĩ vì chú ấy đồng ý để mẹ dẫn Vi về là vì bản thân chú ấy không có con và hơn thế là nếu chú có đồng ý như vậy thì mẹ Vi mới lấy chú, vì với mẹ, Vi mới là quan trọng nhất. Sau khi lấy nhau không lâu, Vi theo mẹ và chú Bảo lên Hà Nội sống. Hai năm cùng chung sống, Vi chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn thứ gì, từ tình cảm tới vật chất. Chú Bảo thực sự đã cho Vi tất cả những gì mà một người cha có thể cho con cái, nhưng có lẽ chú ấy mãi mãi không bao giờ có thể thay thế vị trí của bố trong lòng Vi. Vì thế, Vi chưa từng gọi chú là “bố” mà vẫn chỉ gọi là “chú” thôi.

Vi những tưởng mình đã quá đỗi hạnh phúc khi có một người cha dượng tốt không kém người cha ruột của mình, nhưng dường như hạnh phúc chẳng bao giờ mỉm cười với Vi. Hôm ấy ở quê có đám ma bà Mẫn - là cô ruột của mẹ Vi nên mẹ phải về gấp để kịp tham dự đám tang. Mẹ nhắn lại cho Vi là phải tới sáng hôm sau mới về được. Tối ấy, khi đã nấu cơm xong, Vi nhấc điện thoại và gọi cho chú Bảo, chú ấy nhấc máy, Vi thấy ồn ào lắm, bèn hỏi:

- Chú Bảo ơi, con nấu cơm rồi, chú về ăn đi.
- Hôm nay chú bận tới dự buổi họp lớp, con cứ ăn cơm đi, ăn xong thì học bài rồi đi ngủ. Chắc là chú sẽ về muộn.
- Vâng. - Vi cúp máy, vào ăn cơm rồi lên học bài. Lúc Vi học bài xong thì đã 10 giờ, Vi đành đóng cửa và đi ngủ. Đang nửa đêm, Vi bỗng sập thức, Vi thấy người mình nặng trĩu và bên mình nồng nặc mùi rượu. Vi cố rướn mình để vặn to ngọn đèn ngủ ở đầu giường và nhận ra chú Bảo đang ôm chặt mình. Vi biết chú ấy đang say rượu và lo có chuyện chẳng lành xảy ra nên cố gắng hết sức để chú Bảo buông mình ra, nhưng chẳng có ích gì cả. Sức vóc đàn ông, lại có chút hơi men trong người, Bảo như một con thú dữ khiến Vi kinh hãi. Và chuyện gì đến cuối cùng cũng đến, Vi đã bị chính cha dượng của mình bức hại. Hôm sau, mẹ về và thấy Vi dường như không còn sức sống của một con người nữa. Thấy con gái như vậy, mẹ Vi gạn hỏi mãi nhưng Vi không nói gì cả và mặc nhiên không rơi một giọt nước mắt nào, điều đó càng khiến mẹ Vi lo sợ hơn. Cả buổi sáng hôm ấy, Vi không nói một lời, không ăn một thứ gì mà chỉ nằm rũ trên giường như người sắp chết. Đến trưa hôm ấy, chú Bảo về đến nhà, bước vào bàn ăn đã dọn sẵn, nhìn chú Bảo như một phạm nhân đợi lời tuyên án tử hình. Chú Bảo ngồi vào bàn, nhưng không ăn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn mẹ Vi. Mẹ Vi vội hỏi:

- Anh sao thế, cả con Vi nữa?
- Xin lỗi... - Chú bảo vừa nói vừa rơi nước mắt.
- Xin lỗi gì, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? - Mẹ Vi bắt đầu lo lắng hơn.

Chú Bảo rời khỏi ghế ngồi, từ từ quỳ xuống trước mặt mẹ Vi, cúi mặt xuống và nói:

- Anh thực sự không còn mặt mũi nào để nhìn em nữa. Anh xin lỗi.
- Anh đứng dậy đi, có chuyện gì thì nói sau...
- Anh đã làm hại đến con gái của em, anh thực sự không thể nhìn mặt em được nữa.

Dường như nhận ra điều gì, mẹ Vi gào lên và hỏi dồn dập:

- Anh đã làm gì con tôi? Hả? Anh mau nói đi! Nhanh lên.
- Anh xin lỗi, tối qua anh uống say, nên đã…

Mẹ Vi lặng người đi, dường như không còn đủ sức để đứng, mẹ Vi ngồi sụp xuống ghế và khóc một cách cay đắng. Thấy vậy, chú Bảo day dứt, xin chịu mọi hình phạt. Mẹ Vi nói: "Mất bố đẻ, đó là tổn thương quá lớn với nó rồi, bây giờ lại thêm chuyện này, tôi sợ nó sẽ không chịu nổi." Mẹ Vi đưa ra quyết định ly hôn nhanh chóng. Chú Bảo không nói gì, lẳng lặng cầm tờ đơn ly hôn mà mẹ Vi đưa cho, rồi lại dắt xe ra ngoài. Chú Bảo đi khỏi, mẹ Vi hận lắm, vì đã không bảo vệ được con gái. Ngày hôm sau, với những lời động viên của mẹ, Vi vẫn đến trường như mọi khi, nhưng tuyệt nhiên không nói một câu gì. Mấy hôm nay, ngoài thời gian học, Vi giam mình trong phòng cùng với chiếc iPod màu hồng suốt cả ngày. Bữa đến, Mẹ phải bưng cơm lên tận phòng và ép mãi Vi mới chịu ăn và vẫn không nói không rằng khiến mẹ vô cùng lo lắng. Hôm nay Vi vẫn đi học như mọi hôm, vào tới cửa lớp, Vi đã thấy mấy người đứng ở hành lang chỉ trỏ mình: "Đúng rồi, là cậu ta đấy." Vi quay lại nhìn và nhận ra người đang nói là Hoa, bạn ở gần nơi mà Vi đang sống. Sao họ lại chỉ trỏ và nhìn Vi với ánh mắt như vậy, không lẽ họ biết chuyện của Vi? Vi cảm thấy lo sợ trong lòng. Chẳng lẽ, mọi người đều biết chuyện của Vi? Vi sợ lắm, nếu thế thì có lẽ Vi sẽ chết mất. Vi sẽ không thể chịu nổi sự nhục nhã khi mọi người biết chuyện, sự thật là vậy. Và có lẽ, Vi sẽ mãi không bao giờ có được một cuộc sống hạnh phúc. Thấy Vi, mọi tiếng xì xào lúc nãy bỗng nhiên nín bặt và Vi bước vào lớp với một tâm trạng nặng nề. Vi không ngừng suy nghĩ về chuyện đã xảy ra, Vi mong nó sớm kết thúc để Vi sẽ có cuộc sống khác, chứ không phải cuộc sống như bây giờ, tràn đầy sự nhục nhã và đau khổ....
Trang: 123...9Sau »
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online