13:02 - 27/07/2015
n Gia Ngộ nhếch mép cười: "Em có biết thế nào là "đồ ngốc tháng tư" không? Chính là bộ dạng của em bây giờ đấy".Người này đúng là chuyên gia phá hỏng không khí, tôi hậm hực ngồi xuống bàn ăn.
Món ăn được đưa lên, món đầu tiên là salad rau sống. Mấy lát rau xanh được đặt trong cái bát thủy tinh trông rất bắt mắt.
Tôi vẫn không rút kinh nghiệm, mở miệng than thở: "Đầu bếp của nhà hàng này có phải lên cơn buồn ngủ? Tại sao món đầu tiên lại là salad?"
Tôn Gia Ngộ nhíu chặt đôi lông mày, mặt anh đanh lại: "Ngày mai anh sẽ đưa em đi trắc nghiệm IQ".
"Hả?" Nghe anh nói vậy, tôi hất rau xanh ở trong bát ra xem, bên dưới có hai đĩa rượu khai vị khá nhỏ. Hóa ra đây trò của ngày Cá tháng tư.
"Đúng là đồ ngốc". Anh vừa uống rượu vừa nói.
Tiếp đó là món khoai tây nướng, vỏ bên ngoài nướng vàng ươm trông rất bắt mắt, nhưng khi cắt ra mới biết không phải là khoai tây mà là bánh mỳ và nấm. Trò cuối cùng là kẹo cao su dấu trong hộp thuốc.
"Hay thật đấy!" Trong suốt bữa ăn, tôi chén hết món này đến món khác, cười nói không ít, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Tôn Gia Ngộ ăn rất ít, anh đã sớm buông dao dĩa, châm một điếu thuốc nhìn tôi mỉm cười. Khói thuốc từ miệng anh bay lên, ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa kính lên đầu anh, tạo ra một hình ảnh ấm áp chân thực.
Chúng tôi mất khá nhiều thời gian cho bữa cơm, đợi đến lúc chúng tôi ra khỏi nhà hàng, mặt trời đã khuất bóng, sắc trời trở nên tối dần.
Chúng tôi thong thả đi bộ về nhà. Đến gần tượng đài Puskin, chúng tôi bắt gặp một người phụ nữ Digan đang dùng bộ bài cũ xem bói ở cạnh chân bức tượng.
Trước khi nữ hoàng Ekatherine II hạ lệnh xây dựng thành phố này vào năm 1824, Odessa là nơi tụ tập của người Digan. Trên lãnh thổ nước Nga, bọn họ được gọi là "người Atzigan". Trong thành phố có rất nhiều người Digan sống vô gia cư không nhà cửa. Bọn họ mưu sinh bằng việc coi bói và bán đồ lưu niệm.
Tôi đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ nên kéo Tôn Gia Ngộ đi xem một quẻ.
Tôn Gia Ngộ tỏ ra khinh miệt mấy trò mê tín dị đoan: "Bà ta có khác gì mấy người coi bói vớ vẩn kia, toàn bịa chuyện để kiếm miếng ăn chứ có bản lĩnh gì đâu?"
Nghe Tôn Gia Ngộ nói vậy, người đàn bà ngẩng đầu, ánh đèn đường chiếu xuống gương mặt nhăn nheo của bà ta giống như quả hạch đào phơi khô. Đôi mắt màu xanh biếc của bà ta có một vẻ gì đó rất kỳ dị, không giống mắt con người mà giống mắt của loài mèo.
Tôi giật mình lùi lại phía sau một bước, theo phản xạ nép sau lưng Tôn Gia Ngộ.
Bà ta không rời mắt khỏi tôi, miệng phát ra tiếng nói khàn khàn: "Cô...thân thể ở một đằng, linh hồn ở một nẻo. Cô bị thần xua đuổi nên mãi mãi lưu lạc không ngừng nghỉ".
Ngữ khí của bà ta vừa thần bí vừa nghiêm túc khiến tôi nổi da gà. Tôi kéo áo khoác Tôn Gia Ngộ hỏi nhỏ: "Bà ấy nói vậy có nghĩa là gì?"
Tôn Gia Ngộ mỉm cười tiến lên một bước và hỏi bà ta: "Còn tôi thì sao?"
Người phụ nữ Gigan vẫy tay ra hiệu anh tiến lại gần, bà ta nở nụ cười rồi áp sát vào tai anh nói thì thầm hai câu. Người phụ nữ đó phát âm tiếng Nga không rõ ràng, tôi lại đứng khá xa nên nghe không hiểu.
Nụ cười trên môi Tôn Gia Ngộ càng rộng hơn, anh rút trong túi áo một tờ tiền đặt vào tay bà ta rồi kéo tôi rời khỏi chỗ đó.
Tôi hỏi anh bằng một giọng khẩn trương: "Bà ấy nói gì với anh vậy?"
"Mặc kệ bà ta, giang hồ lừa đảo ấy mà. Bà ta đọc thơ cho anh nghe, trước đây em từng gặp chuyện mới mẻ thế này bao giờ chưa?"
"Thơ? Thơ gì?"
"Để anh nghĩ lại xem nào...À, hình như là thơ của Puskin. "Trong những ngày anh cô độc và bi thương, xin em hãy niệm thầm tên anh", nghe lãng mạn ra phết". Anh cúi đầu cười và véo mũi tôi: "Không đúng, Triệu Mai, câu này rõ ràng là nói với em..."
Tôi không cười nổi, giọng nói của người phụ nữ đó phảng phất bên tai tôi, giống như lời nguyền xa xưa, khiến tôi bất giác dựng tóc gáy.
"Ngày cá tháng tư, cá tháng tư..." Tôi tự an ủi bản thân, cố gắng gạt hai câu nói đó ra khỏi đầu, tâm trạng vui vẻ suốt một ngày không cánh mà bay không giây lát.
Đến chủ nhật Nina vào thành phố, Valeria cũng đưa Ivan đến thăm bố. Ngôi nhà của chúng tôi đầy ắp người, sự bất an trong tôi mới dần tiêu tán.
Buổi chiều Nina đi nhà thờ làm lễ misa, tôi sợ chân bà bất tiện nên chủ động đề nghị đi cùng bà.
Kể từ lúc đặt chân đến Ukraine, đây là lần đầu tiên tôi tới nhà thờ nên tương đối hiếu kỳ. Tế đàn tráng lệ ở trung tâm nhà thờ đã thu hút sự chú ý của tôi. Ngẩng đầu nhìn bức tranh vẽ chúa Giê-xu gặp nạn, trong lòng tôi dội lên một cảm giác lạ thường.
Giống như mọi cơn sóng trong đầu óc đều cuốn đi rất xa, chỉ còn lại yên lành và bình thản. Cả thân thể và trái tim tôi như tìm được một bến cảng tránh gió bão, ngực tôi đột nhiên đau buốt, tôi có cảm giác muốn khóc.
Đây là một cảm giác hết sức kỳ lạ, tôi không biết phải làm sao, đành hạ thấp giọng kể cho Nina nghe. Bà mỉm cười, giơ tay ôm vai tôi mà không lên tiếng.
Đợi lễ misa kết thúc, Tôn Gia Ngộ lái xe đến đón chúng tôi. Vừa ra khỏi nhà thờ, tôi đã nhanh chóng tìm thấy xe của anh.
Chủ nhân của chiếc xe đang ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà thờ, ánh mắt anh phảng phất như ở một nơi rất xa. Sắc mặt anh hơi nhợt nhạt nhưng đường nét vẫn hết sức đẹp đẽ. Ánh nắng buổi chiều rọi xuống khiến khuôn mặt nghiêng của anh điển trai vô cùng.
Tôi đứng từ nơi xa ngắm anh, đôi chân không tự chủ từng bước tiến về phía anh.
Nina gọi tôi: "Mai..."
Tôi nóng mặt, ngượng ngùng quay lại đỡ bà xuống bậc thang.
Sau khi ngồi lên xe, tôi hỏi Tôn Gia Ngộ: "Tại sao anh không vào?"
Anh đóng cửa xe, trả lời tôi bằng tiếng Trung: "Nơi này không thích hợp với anh".
"Anh chưa từng thử bao giờ, sao anh biết không thích hợp với anh? Lễ misa rất thú vị, em nghe đến nỗi suýt nữa rơi lệ".
Tôn Gia Ngộ cười cười: "Những người có tín ngưỡng thường nảy sinh lòng kính sợ thế giới, anh không cần điều đó".
Câu nói này tương đối có nội hàm, tôi nhất thời không hiểu ý anh. Thấy tôi có vẻ băn khoăn, Tôn Gia Ngộ nói tiếp: "Đầu óc em chỉ có một chút dung lượng nên đừng nghĩ ngợi nhiều. Có nghĩ em cũng không hiểu đâu, đây là sự khác biệt giữa hai thế hệ em có biết không?"
Tôi ghét nhất anh dùng khẩu khí này chê bai tôi. Nhân lúc Nina không để ý, tôi véo mạnh anh một cái. Trước mặt Nina, anh không dám có phản ứng nhưng mặt anh nhăn nhó như cái bị rách.
Tuy nhiên Nina vẫn nhìn thấy, có điều bà không vạch trần tôi mà dịu dàng vuốt ve tóc mai Tôn Gia Ngộ, bà nói bằng một giọng xót xa: "Con trai, con có vẻ gầy đi nhiều, có phải mệt mỏi quá không?"
Tôn Gia Ngộ rõ ràng không quen với cử chỉ thân mật này, anh không dám tỏ thái độ nên c...