Ring ring
*Danh ngôn tình yêu:
13:02 - 27/07/2015
ói: "Triệu Mai, cậu ngủ chưa?"

"Chưa!". Tôi lập tức ngồi dậy.

Duy Duy ngồi ở thành giường rất lâu. Cô chỉ nhìn xuống chân mà không chịu lên tiếng.

Tôi kéo tay cô vào trong chăn ủ ấm: "Duy Duy...".

Cô đột nhiên bật cười: "Có phải hôm nay cậu thấy tớ mất mặt lắm không?"

"Đâu có". Tôi thề: "Nếu tớ nghĩ như vậy, ra cửa sẽ bị sét đánh".

"Bạn ngốc này, có ai bắt cậu thề đâu". Duy Duy nhếch môi, nở nụ cười vừa miễn cưỡng vừa tự chế giễu bản thân: "Cậu biết không Triệu Mai? Tớ lớn bằng từng này, chưa bao giờ cầu xin người khác. Cho dù khi tên khốn đó bỏ trốn để lại món nợ lớn, trong tay tớ không có một đồng xu, đám chủ nợ suốt ngày chặn ở cửa, chủ nhà đuổi tớ ra đường, tớ cũng không mở miệng cầu xin bất cứ ai...".

Gương mặt Duy Duy lộ vẻ bi thương, giọng nói cô hơi nghẹn ngào. Tôi không dám cắt lời, im lặng chờ đợi cô nói tiếp: "Thế mà tớ đã cầu xin anh ta, tớ đã xuống nước cầu xin anh ta, anh ta lại cứ theo ý mình...Cả đời này cũng chỉ có hai người đàn ông khiến tớ thật sự động lòng...".

Giọt nước mắt từ từ chảy xuống má Duy Duy, cô nhắm nghiền hai mắt. Thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh vô cùng, tôi nhìn cô chăm chú, lòng cũng từ từ chùng xuống.

"Vậy...hai người sau này..." Tôi thận trọng hỏi Duy Duy.

"Không có sau này, đối với tớ người đó đã chết rồi". Duy Duy mở mắt, gương mặt cô khôi phục lại thần sắc lạnh lùng như cũ.

Duy Duy không nói thêm một câu nào, cô đứng dậy rời khỏi phòng tôi. Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng cô khép lại và tiếng khóa lách cách.

Cả đêm tôi lăn đi lộn lại ngủ không yên giấc. Trước đây tôi không hề hay biết, hóa ra tình yêu không hoàn toàn là phong hoa tuyết nguyệt, nó cũng nặng nề, khiến con người đau khổ, khiến con người rơi lệ, gây tổn hại đến đối phương và bản thân cũng bị tổn thương.

—————————

Sau sự kiện đó Bành Duy Duy thay đổi rất nhiều, cô diện đồ theo phong cách hở hang gợi cảm, khí chất tao nhã của một học sinh ngành nghệ thuật biến mất hoàn toàn. Cô qua đêm ở bên ngoài là chuyện thường ngày.

Tôi rất lo lắng cho Duy Duy nhưng không biết khuyên nhủ cô thế nào, lại không giúp gì được cho cô nên chỉ có thể làm người câm điếc.

Andre và tôi khôi phục lại tình bạn như trước. Mỗi buổi sáng sớm anh đợi tôi ở chỗ cũ.

Andre có ấn tượng sâu sắc về Bành Duy Duy, anh truy vấn: "Mai, cô bạn xinh đẹp của cô ra sao rồi?"

Tôi chỉ thở dài mà không lên tiếng.

Andre lại hỏi: "Chuyện ngày hôm đó là thế nào? Sắc mặt của cô khó coi thật đấy".

"Anh đừng lo". Tôi vỗ vai Andre: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa".

Andre trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Cô thích người đàn ông đó?"

"Người đàn ông nào? Anh nói gì vậy?" Tôi giả vờ hỏi, mặt bất giác nóng bừng.

Andre thở dài: "Chúng tôi có một câu nói, chỉ có tình yêu và cơn ho là không thể che dấu. Ánh mắt cô nhìn anh ta khác hẳn bình thường".

"Andre, tôi chẳng hiểu anh nói gì". Tôi kêu lên như bị đắc tội. Sau đó tôi chạy nhanh về phía trước, kỳ thực hai má tôi đã đỏ ửng.

"Tôi không trách cô đâu". Andre đuổi theo tôi: "Anh ta đẹp trai như vậy, tôi nghĩ khó có cô gái nào chống đỡ nổi. Trong những người đàn ông Trung Quốc tôi từng gặp, hiếm có ai sáng sủa và phong độ như anh ta".

Tôi lườm Andre, nói một câu tiếng Trung: "Vậy thì anh theo đuổi anh ta đi, tôi có thể làm bà mối cho anh. Bây giờ gay cũng thịnh hành lắm".

Andre cười tươi vỗ vào gáy tôi. Anh tuy không hiểu tôi nói gì nhưng từ vẻ mặt của tôi, anh đại khái cũng đoán ra câu nói của tôi không phải là ý tốt.

Tôi đột nhiên cảm thấy tức ngực, muốn làm gì đó để phát tiết, thế là tôi vượt qua Andre chạy nhanh về đằng trước.

"Mai, cô đừng sợ!" Andre lại đuổi theo tôi: "Nếu anh ta không yêu cô, còn có tôi yêu cô!"

Tôi bị anh chọc cười nên cảm thấy tâm trạng thoải mái hẳn. Tôi thích sự thẳng thắn chân thành của Andre. Anh không che dấu bất cứ điều gì trong lòng, không làm bộ làm tịch, cũng rất hiếm khi nhăn mặt nhíu mày. Còn người như Tôn Gia Ngộ, ai thích anh cũng chỉ có một kết cục, Duy Duy là ví dụ điển hình.

"Thôi đi Andre". Tôi bày ra vẻ mặt khoa trương: "Phụ nữ Ukraine sống khổ lắm. Sinh bảy tám đứa trẻ, mỗi ngày phải đi làm kiếm tiền, về nhà đầu tắt mặt tối lo việc gia đình. Tôi nghe nói có trường hợp còn quá đáng hơn, mỗi khi chồng về vợ phải quỳ xuống cởi giầy cho chồng...".

Andre cười ha ha, anh giơ tay bóp mũi tôi: "Nói bậy, ít nhất tôi sẽ không đối xử với vợ tôi như vậy".

Tôi cười hì hì, chạy vòng hoa các bồn hoa trốn Andre. Trước mặt xuất hiện một chiếc Cadillac sang trọng có biển số 666888. Tôi cảm thấy thú vị nên đuổi theo chiếc xe. Vừa chạy tôi vừa nói cho Andre biết người Trung Quốc rất sùng bái những con số đẹp.

Andre gật đầu: "Ukraine cũng có người như vậy. Cô biết không? Nếu ba con số đầu của biển số xe là 000 thì chắc chắn đó là xe của chính phủ".

Tôi liền hỏi anh: "Vậy ba chữ số đầu là TTT thì có nghĩa như thế nào?"

Sắc mặt anh lập tức nghiêm lại: "Trùm xã hội đen Trung Quốc".

"Gì cơ?"

"Bọn họ đều gọi là "Đại ca".

Tôi tối sầm mặt, giống như bị ai đó đấm một cú vào người, hai chân bủn rủn, tôi ngồi phịch xuống đất.

Andre hoảng hốt quay lại đỡ tôi: "Mai, cô không sao đấy chứ?"

Tôi ôm đầu gối ngồi dưới đất, hai tay vừa bị ma sát trên mặt đất nên đau rát.

Andre quỳ bên cạnh tôi : "Cô không sao đấy chứ? Cô có làm sao không?" Anh căng thẳng đến nỗi giọng nói lạc đi.

Tôi túm tay anh hỏi lại: "Andre, vừa rồi anh nói có thật không? Anh không lừa tôi đấy chứ?"

"Tôi chưa bao giờ nói dối cô". Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, giống như đang thề trước giáo đường: "Mấy năm nay giới hắc bang Trung Quốc ở Ukraine ngày một lớn mạnh. Một số người địa vị tương đối cao, trên biển xe của họ đều bắt đầu bằng ba chữ cái TTT".

Một luồng khí lạnh bao trùm lấy người tôi, khiến tôi như bị đông cứng, mãi cũng không thể động đậy.

Tôi thật sự không hiểu, tuy tính Duy Duy hơi nóng nảy nhưng từ trước đến nay cô làm chuyện gì cũng có chừng mực. Tại sao cô lại dính đến xã hội đen?



Chương 3 - Part 1



Em xuất hiện khiến tôi vô cùng nặng nề.
Trong tâm hồn tôi, dòng máu của tôi có nhiều sự đau khổ xa lạ.
Mọi sự trác táng và nét xuân quang,
Chỉ khiến mệt mỏi và sầu muộn len lỏi vào tim tôi.
Xin hãy cho tôi bão tuyết điên cuồng và đêm dài tăm tối.

0

Sau khi biết được bí mật về biển số xe từ Andre, hai ba ngày sau đó tâm trạng tôi không ổn định, làm việc gì cũng quên trước quên sau giống như người treo ngược hồn trên ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online