Lamborghini Huracán LP 610-4 t
*Danh ngôn tình yêu:
09:39 - 03/05/2015

Cánh môi nhẹ nhàng bị kéo dãn ra, ấm áp, tình cảm. Lòng bàn tay trên mí mắt cũng tỏa ra sức nóng làm cho tham luyến, làm cho ta muốn mãi chìm đắm trong cảm giác này.


Sự ấm áp trên bờ môi chợt tán đi, có tiếng thở dài ngay bên khóe miệng. “Dao nhi…”


Thân trí mê mẩn bỗng nhiên sực tỉnh, quanh chóp mũi là mùi hương thảo dược đặc thù ta đã từng ngửi thấy ở Giang Tử điện. Tiểu Hổ nói cho ta biết, đó là mùi chỉ có trên người phụ thân! Là phụ thân sao?


Ta vui mừng mở mắt. “Phụ thân…” Lương đình trống rỗng, trừ ta ra chỉ còn nam nhân quái dị ở phía xa kia thôi.


Mất mác nồng đậm khiến cho trái tim ta co rút đau đớn. Ta đưa mắt nhìn nam nhân kia, miễn cưỡng nhếch miệng cười, cảm thấy bản thân mình thực chật vật.


Thì ra là mơ! Chỉ có trong mơ phụ thân mới có thể ở gần ta tới vậy, gần đến độ ta có thể cảm nhận được nhiệt độ của người… Cơ thể phụ thân thật ấm áp? Ta chưa từng được biết đến điều này.


Ta cô đơn nghiêng đầu, tâm tình vô cùng buồn bực.


Nam nhân kia bỗng nhiên mở miệng: “Ta đi đưa phụ thân ngươi tới đây.”


Ta híp mắt nhìn thế giới xám trắng xung quanh mình, nhếch miệng nói: “Si tâm vọng tưởng là chuyện rất chi là ngu xuẩn.” Sống hết 18 năm cuộc đời, ta sớm đã biết rõ địa vị của mình trong lòng phụ thân. Ta tuyệt không ước nguyện quá xa vời gì cả.


“Hắn nhất định sẽ tới.” Nam nhân kia kiên định nói, sau đó đứng dậy rời đi.


Ta cười ha hả, vươn tay bắt cơn gió vô hình vừa thổi qua nhưng gió làm sao có thể bị ta bắt cho được? Nó lạnh lùng vô tình giống như phụ thân vậy, làm sao có thể nghe lời của một ai đó rồi tới ở bên ta?


Bị bệnh, phụ thân đã chữa. Từ sau khi tỉnh dậy tới giờ, phụ thân chưa từng tới thăm hỏi ta lấy một lần, ta còn đau khổ chờ đợi cái gì chứ? Ta không phải là người ngu ngốc.


Có người lặng yên bước tới gần đình nghỉ mát.


Trái tim của ta không chịu khống chế, bắt đầu gia tăng nhịp đập. Do dự, lại do dự, không ngừng tự nhủ với bản thân không nên ngu xuẩn tin vào vận may của mình nhưng khi có người bước vào trong đình nghỉ mát, ta vẫn vội vàng thẳng người, nghiêng đầu ra nhìn.


Trong đình chỉ có nam nhân quái dị kia và bốn người Thanh Long mặc áo đen.


Ta cười ha hả, yếu đuối dựa vào cột đình. Tiếng cười không thể ức chế vang vọng đi xa. Cho tới khi cười không nổi nữa, ta mới rũ hàng lông mi thật dài của mình xuống, nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Xin đừng để cho ta nảy sinh kỳ vọng nực cười như vậy nữa. Ta sẽ tin là thật đấy.” Miễn cưỡng chống người dậy, ta từ từ đi ra khỏi đình nghỉ mát. Khi đi ngang qua người bọn họ, ta không thể nào đè nén được căm hận mãnh liệt dâng lên trong lòng. “Ta thực sự rất ghét các ngươi!”


Mặt trời mọc mặt trời lặn, sáng sớm rồi tới hoàng hôn, thân thể của ta khôi phục rất nhanh và tâm tình thì cũng càng thêm buồn bực.


Năm mới tới, bữa cơm tất niên không có thân ảnh của phụ thân. Ta phát hiện trái tim vốn đã chết lặng nay lại nhói đau.


Bọc mình trong chiếc áo lông chồn ấm áp, ta đứng dưới bầu trời xám tro rộng lớn, cảm thấy linh hồn mình đã chết rồi.


Nam nhân quái dị kia vẫn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều không rời đi, ngay cả giao thừa cũng tới ăn một bữa cơm.


Chẳng lẽ hắn ta thực sự chính là bạn thân của phụ thân sao? Ta cười mờ mịt. “Xin hãy nói cho phụ thân ta biết, ta muốn xuất cốc.” Quên đi, quên đi, ta tự cho mình là đúng cái gì chứ? Cứ để ta tự động vứt bỏ tất cả đi, đỡ cho phụ thân lãng phí lương thực nuôi một nữ nhi thùng rỗng kêu to như ta.


Nam nhân quái dị đang ngồi ở cách ta khá xa. Ta vừa nói ra tâm nguyện của mình, hắn lại gầm nhẹ một tiếng: “Ta không cho phép!”


Ta khẽ cười: “Ngươi không phải là phụ thân ta!” Nếu như phụ thân nghe được nguyện vọng của ta thì sao, người sẽ đáp ứng hay là cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, như vậy thì có phải cũng có nghĩa là ta có chút quan trọng hay không? Cho dù ta chỉ là một con cờ để truyền thừa huyết mạch cho người cũng đáng giá lắm rồi, ít ra trong mắt phụ thân còn có ta.


Nhưng nếu phụ thân đáp ứng… nếu người đáp ứng…


Sống mũi bỗng thấy cay cay, lệ tràn đầy hai mắt. Nếu như người đáp ứng thì nhất định là không quan tâm tới ta rồi. Vậy thì trên thế giới này còn nơi nào để cho ta đi đây? Ta có thể làm cái gì, sống vì cái gì?


“Phụ thân ngươi sẽ không cho ngươi xuất cốc.” Chẳng biết từ lúc nào nam nhân kia đã đứng ở trước mặt ta, giọng nói của hắn mang theo sự tức giận.


Tim co lại, ta biết mình hiện tại cười rất khó coi. “Đừng có giúp ta tự lừa gạt chính mình.”


Phụ thân… nhất định sẽ để ta rời đi… nhất định…


Đêm khuya, ta đột nhiên tỉnh giấc.


Một thứ mềm mại ấm áp nào đó đặt lên môi ta. Thanh âm hùng hậu đầy bất đắc dĩ than thở bên tai. “Dao nhi, Dao nhi, phụ thân rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ…”


Lại là nằm mơ sao?


Ta đang mơ một chuyện tuyệt đối không bao giờ có thể phát sinh? Trong lúc nhất thời, ta hoảng hốt mở mắt ra. Mắt bị một bàn tay lớn bao trùm, chỉ thấy một màu tối đen. “Phụ… phụ thân…” Ta thì thầm nói, đồng thời lại nhắm hai mắt lại. Cứ coi như là mơ thì sao chứ, ta không muốn tỉnh lại. Ta không muốn lại thưởng thức mùi vị tan nát trái tim lần nữa.


Mùi dược thảo phảng phất trong không khí, giọng nói trầm thấp tràn đầy giận giữ lẩm bẩm bên môi ta. “Phụ thân sẽ không để cho xuất cốc, tuyệt đối không!”


Ta thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được vào những gì mình nghe thấy. Khó tin, khiếp sợ nhưng… thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Ta vui mừng như điên!


“Dao nhi, phụ thân sẽ không để con rời xa mình đâu.”


Lời nói nhỏ như một lời thề khiến ta vui đến phát khóc. Chất lỏng ẩm ướt trượt ra khỏi khóe mắt, dính vào trên bàn tay kia. Ta túm chặt lấy cái chăn đang đắp trên người, nghẹn ngào cười. “Giấc mộng này… thực là đẹp.” Đẹp đến nỗi khiến ta không dám tin.


Tiếng hít thở dường như có chút trầm trọng hơn. “Thực xin lỗi, Dao nhi, thực xin lỗi.”


Nụ hôn ám áp rơi vào chóp mũi, hai gò má, cằm rồi đến môi. Khi đó, ta nghe thấy tiếng đập rõ ràng trong dòng huyết mạch: rất kịch liệt! Ta có chút mê mẩn. “Phụ thân, người muốn con không?” Ta sợ hãi bật thốt nguyện vọng chôn dấu trong lòng 18 năm.


0


Người thở dài, trầm giọng nói: “Ta yêu con.”


Tâm tình của ta rất tốt, vô cùng tốt.


Vậy nên hôm nay, mỗi người thấy ta đều không tự chủ được mà ngây người ra. Nhưng mà ta không thèm để ý tới bọn họ, tâm tình phiêu hốt đi nơi nào đó.


Hôm nay, ta bước vào cái thư phòng mà đã lâu không tới, để cho Tiểu Tước đọc sách cho ta nghe.


Có lẽ vì tâm tình không tồi cho nên không tới nửa canh giờ, ta đã nghe xong hơn nửa quyển, lĩnh ngộ thêm một trận thế mới. Ta bưng chén trà, nhẹ nhàng cười.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online