Pair of Vintage Old School Fru
*Danh ngôn tình yêu:
09:39 - 03/05/2015

Khi mà Tiểu Vũ đem thuốc tới, nàng ngây ngốc nhìn ta thật lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Thiếu chủ tử cười rồi.”


Ta vươn tay sờ sờ khuôn mặt non nớt của mình. “Thật sao?” Ta uống hết thuốc, phát hiện ra cảnh vật vốn mông



lung nay dường như rõ hơn chút.


Nam nhân quái dị kia lại xuất hiện ở cửa thư phòng. Hắn đang nhìn ta đến ngơ ngẩn.


Ta cười, nâng cằm nhìn Tiểu Tước và Tiểu Vũ hành lễ với hắn rồi lui khỏi phòng. “Bọn họ sao lại hành lễ với ngươi vậy?” Bọn Tiểu Tước là người thừa kế của đám Thanh Long. Người có thể khiến cho họ khom lưng trừ ta và phụ thân ra thì chỉ còn mỗi bốn người Thanh Long mà thôi.


Ta dường như đã không để ý tới mọi thứ xung quanh từ lâu lắm rồi. Một số vấn đề hiện ra khiến ta khó hiểu. “Tại sao ngươi vẫn ở cạnh ta không đi? Tại sao phụ thân lại nhờ ngươi tới làm bạn với ta?”


Thân hình cao lớn của hắn hơi khựng lại một chút, sau đó hắn chắp hai tay sau lưng, chân rảo bước vào trong nhà. Động tác rất là tao nhã. “Ta chưa từng thấy ngươi cười bao giờ.”


Hỏi một đằng đáp một nẻo! Ta nghiêng đầu nhìn hắn vẩy vạt áo dài ra phía sau rồi chậm rãi ngồi xuống ghế. “Ta còn chưa biết tên của ngươi.”


Hắn im lặng nhìn ta, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Ngươi cười lên trông rất đẹp, đẹp đến lóa mắt.”


Ta cảm thấy thú vị. “Nghe thanh âm của ngươi chắc cũng xấp xỉ với tuổi của phụ thân, chắc là phải có nhà của mình mới phải chứ. Tại sao ngươi lại tốn thời gian ở bên cạnh ta làm gì, chẳng lẽ phụ thân muốn gả ta cho ngươi.” Không đợi hẳn trả lời, ta cười bướng bỉnh. “Ngươi là người ngoài cốc đầu tiên có thể ở gần ta lâu như vậy, chắc là phụ thân rấ


rất vừa lòng với ngươi.”


Hắn dường như có chút tức giận, cúi đầu nói. “Đừng có mà nói bậy bạ.”


Ta cười dài thật thoải mái.


Một lúc lâu sau, hắn mới nói nhỏ: “Ngươi mơ được giấc mơ đẹp sao?”


Ta híp mắt, cười đến co cả người lại. “Đúng thế.” Chưa bao giờ mơ giấc mơ đẹp đến vậy, ta rất vui. Vừa mở mắt thấy ánh bình minh, ta đã mong trời mau tối để ta được đi vào giấc mộng một lần nữa.


“Mơ… chỉ là giả.” Hắn trầm giọng nói.


Ta cười, uể oải ngẩng đầu. “Thì sao chứ, nếu như có thể lấy được thứ ta muốn ở trong đó thì ta cần gì phải cưỡng cầu bản thân về với thực thế? Vĩnh viễn sống trong mơ không phải rất tốt sao?” Giấc mộng đôi lứa, có cha yêu thương ta, ta còn van xin cái gì nữa đây?


Hắn trầm mặc.


Từ sau đêm đó, ta không còn mơ thấy phụ thân nữa. Trái tim vốn nhảy nhót như chim sẻ từ từ bình tĩnh trở lại. Những mỗi khi nhớ lại lúc đó, ta sẽ cười rất vui, chỉ sợ rằng bản thân sẽ hiểu ra thực tế và giấc mơ cách nhau rất xa. Ta không muốn hiểu!


Cho nên ta phát hiện ra mình đã biết cách tự lừa dối bản thân.


Khi mà Tiểu Long nói cho ta biết, phụ thân đang tuyển thân (kén rể) cho ta. Ta sửng sốt hồi lâu rồi mới ứng tiếng một cái, sau đó đứng dậy, lững thững đi về phía lương đình.


Trong lòng có chút ê ẩm rầu rĩ, không biết là tại sao nữa. Ta suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu, chẳng qua cảm xúc phiền muộn thực lâu không cảm thấy nay lại chạy loạn trong lòng. Lần này, phiền muộn tới không lý do.


Nữ nhi thì luôn phải lập gia đình sao? Tại sao ta lại không vui, thậm chí là chán ghét quyết định của phụ thân?


Hoang mang và buồn bực khiến cho ta cau mày suy tư mất mấy ngày. Đợi cho tới khi bọn Tiểu Tước tới mời ta tới thính đường (phòng khách) gặp mặt những người được đề cử là trượng phu tương lai của ta, thấy nam nhân quái dị ở đây, ta mới phát hiện thì ra đã mấy ngày rồi không thấy hắn. Ta quyét mắt nhìn hắn một cái, không thèm để ý vì sao hắn lại ngổi ở vị trí chủ vị, vì sao phụ thân lại vắng mặt không tới. Ta tới ngồi xuống chỗ của mình, đưa đôi mắt mơ hồ không rõ nhìn mấy người đứng ở đây.


Trong thính đường rất yên tĩnh, không có ai lên tiếng nói chuyện cả.


Ta đang trầm tư, trong lòng thấy phiền muộn. Chưa từng nếm qua mùi vị đó thì không thể nào biết được nguyên nhân, cũng không thể nào làm cho bản thân bước ra từ trong bóng tối.


Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, ta miễn cưỡng lấy tinh thần, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang mình ta, chưa hề nói một câu nào. Ta híp mắt, bọn họ nhìn ta làm gì?


Nam nhân quái dị trầm giọng nói: “Bọn họ đều là những người được đề cử làm vị hôn phu của ngươi, ngươi thích người nào?”


Ngẩng đầu, ta trừng mắt nhìn. “Ta nghe nói năm đó mẫu thân ta yêu phụ thân cho nên mới gả cho người. Vậy thì ít nhất phải có một người yêu ta trước, ta mới tái giá chứ?” Đây là điều kiện cơ bản của hôn nhân, ta phải lấy một trượng phu mà ta không yêu, bởi vì phụ thân cũng không yêu mẫu thân.


Hả, nếu như dựa theo nhân tố kế thừa thì có phải đợi đến khi tương lai có hài tử, ta cũng sẽ không thích hài tử của mình không? Thật là một vòng tuần hoàn ác tính đầy thú vị. Quên đi, ta cong môi, chậm rãi nói: “Đùa thôi, những người phụ thân chọn cho ta đều là rồng trong loài người, vị nào vị nấy chắc cũng siêu quần bạt tụy. Mấy người cứ tự chọn cho ta một người đi, ai mà chả được!”


Một lúc sau, trong thính đường lại yên tĩnh trở lại. Ta ném lại vấn đề này cho bọn họ, tiếp tục chìm trong suy tư phiền não và nghi hoặc của mình. Rốt cục tại sao ta lại mất hứng nhỉ?


Rất nhanh, trượng phu của ta cũng đã được tuyển cử xong. Hôn lễ được ấn định cử hành vào cuối năm.


“Dao nhi.” Nam nhân trẻ tuổi gọi tên ta.


Ta ngẩng đầu nhìn thân hình cao gầy trước mặt, không thấy rõ khuôn mặt hắn đâm ra cũng không rõ cảm giác bản thân là như thế nào.


Hắn cúi đầu nhìn ta một lúc lâu sau sau mới đặt một nụ hôn lên khóe môi ta.


Ta chớp mắt, cảm nhận tư vị này quá chát đắng nên ta đã đẩy hắn ra. “Chờ đã!” Hương vị này không đúng.


Hắn kinh ngạc khi bị ta đẩy ra một khoảng cách lớn. “Dao nhi?”


Thanh âm vô cùng trẻ trung khiến ta cảm thấy không đúng, không phải là hương vị ta muốn. Nhưng… ta muốn cái gì nhỉ? Ta nhăn mày, suy tư một hồi mà không ra.


Hắn đột nhiên gập mình xuống.


Ta kinh ngạc nhìn động tác của hắn rồi mới phát hiện thì ra mình trong lúc không để ý đã phóng chất độc trong tay ra ngoài… Vậy có tính là mưu sát thân phu không? Ta vội vàng đưa giải dược cho hắn, xấu hổ cười: “À, xin lỗi, ta quên mất.”


Hắn nuốt viên thuốc, vịn ghế ngồi xuống xong mới suy yếu nở nụ cười. “Nàng không thích ta có phải hay không?”


Hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người ta cứng lại. Hắn đang nói cái gì?


“Trong lòng nàng đã có người khác đúng không?” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh. “Cốc chủ không hi vọng gả nàng cho kẻ đó cho nên mới chọn ta làm vị hôn phu của nàng, đúng không?”

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online