12:40 - 27/07/2015
i thứ, mọi người chung quanh, kể cả nó, cả pama hay người bạn thân Hạ Kì Như. Ko phải tôi thuộc loại ko tin người, mà chỉ là vì, từ nhỏ đến lớn, tôi, Gia Minh và thậm chí Gia Minh luôn được mẹ dạy bảo rằng: Để sinh tồn, nhất thiết ko được đặt niềm tin vào bất cứ ai, cho dù đó là người thân hay bạn bè. Và cứ mỗi khi chúng tôi sai phạm, luôn có những hình phạt nhắc nhớ, chính nó, đã rẽn giũa một Hàn Tử Di như bây giờ, thậm chí một Hàn Tử Di trong quá khứĐặt ổ cún xuống ghế, tôi thiết nghĩ đã đến lúc mình nên hành động, nhanh tay nhanh chân rúc vào bếp "phụ" dọn đồ. Nói là dọn đồ, nghĩa cũng vậy mà mặt chữ viết ra cũng như thế, nhưng thực chất lại là cái vỏ bọc bao biện cho hành vi "tranh thủ đánh chén", xử lí mọi thứ ngay từ khi mới đặt chúng lên đĩa chưa được bao lâu. Cơn đói, nó luôn là kẻ thù nguy hiểm phá vỡ bản tính của con người, nếu chỉ biết ngồi chờ và để 2 tên oan gia đó dọn ra cho mình, e rằng tôi chỉ còn mỗi cái xương mà gặm, tốt nhất nên tự thân làm cho mình, chiếm thế chủ động trước khi bị thiệt.
Đánh chén sạch boong mọi thứ, tôi theo thói quen mò lên tổ quạ của mình kí túc, vì thế cũng chẳng rảnh rang gì nán lại phụ giúp rửa chén hay đi đổ rác mà gọn lẹ cầm ổ cún đang yêu phóng lên phòng cố thủ.
Bước 2 nấc 1, tôi nhau nhảu toan mở cửa phòng thì cánh cửa gỗ sồi ngăn cách thế giới riêng của Lăng Tử Thần với bên ngoài khi ko đập vào tầm mắt tôi, lôi cuốn con người từ khi cắt rốn đã có máu trinh thám, mạo hiểm và cực tò mò tôi dấn thân vào nguy hiểm. Chút do dự thoáng nhen lên lập tức bị tôi gạt đi phũ phàng, cố tình nghĩ đủ mọi lí do thuyết phục bản thâm "tham quan" ổ quạ của oan gia thứ 3: nào là áp dụng định luật bình đẳng quyền lợi, hắn đã vào phòng tôi rất nhiều lần, mọi ngõ ngách hầu như đều đã quen thuộc thì cớ sao tôi lại ko thể vào phòng hắn; nào là dù sao cũng mang tiếng tá túc nhà hắn, ít nhất cũng phải nhòm qua một lần, ngó qua một cái, để sau này có ai hỏi còn bắn tin tiết lộ cho hội fan khủng của hắn, tiền bo từ việc này đâu phải nhỏ, điển hình là cái vụ tôi đưa ảnh của bọn họ ra bán lần trước, cả khối tiền đấy thôi.
Gập đầu đồng ý với cao kiến của mình, tôi vào phòng, đặt ổ chó ngay ngắn trên bàn, trở ra trong tíc tắc đẻ tiết kiệm thời gian, ngay khi xác nhận Lăng Tử Thần vẫn đang còn ở dưới nhà, tôi rón rén như kẻ trộm, đưa mắt qua bên này, đảo mắt qua bên kia hóng tình hình rồi lọt thỏm vào phòng hắn, cẩn thận đóng cửa lại xây dựng lại nguyên hiện trường lúc ban đầu.
Sau khi xem xét một lòng căn phòng ko rộng mấy, tôi nghiệm ra một điều, lúc chưa đạt được ý nguyện phấn khởi hồi hộp bao nhiêu thì lúc đạt được rồi lại thất vọng bấy nhiêu, những tưởng căn phòng hắn phải có nhiều thứ gì hay ho cho tôi phá nhưng ngoại trừ chiếc giường lò xo cực mềm, một cái tủ đựng áo quần, một bộ bàn học cùng đống sách vở cao ngật trời như đống truyện tôi thu giấu và một chiếc laptop đen bóng thì chẳng còn gì cả, vật kỉ niệm hay một bức ảnh gia đình hắn cũng ko, trống trơn và cô quạnh như chính con người hắn vậy.
"Lăng Tử Thần, ngươi sống kiểu tạm bợ qua ngày thế này sao? Đừng làm ta thương cảm và tội nghiệp cho ngươi chứ?" Thở dài một tiếng, tôi chán nản quyết định tạm biệt mọi thứ quay về tổ ấm trước khi xui xẻo bị phát hiện, rồi lại bị hiểu nhầm cuồng sắc đẹp của hắn quá nên mới vào phòng hắn an ủi tâm trạng thì khổ. Mấy cái chuyện nhầm tưởng tai hại này dễ xảy ra lắm, mà tôi thì lại ko thích bị đem ra làm đề tài bàn tán, cảm thấy cực khó chịu.
Ngay khi tôi vừa định đưa tay vặn ốc cửa để ra ngoài thì đột nhiên ốc cửa tự động cựa mình, xoay một vòng đủ để kêu lên tiếng tách.
Đứng hình nhìn sự thay đổi rõ ràng của cánh cửa, cả thân thể tôi bắt đầu luống cuống, hoảng hốt quay đầu một vòng 360 độ tìm kiếm chỗ nấp an toàn rồi phi như bay lên chiếc giường của Lăng Tử Thần, lăn 3, 4 vòng như bánh chả cuốn. Khi phần nệm cuối cùng tiễn đưa thân thể tôi thì cũng là lúc cả linh hồn lẫn cái xác 45 kí này tiếp đất với tư thế mặt xung phong đi trước, anh em tứ chi khởi động lon ton chạy theo sau, hân hoan nhắm đến mặt đá lát trắng muốt mà hôn lấy hôn để. Toàn thân dường như bẹt dí nằm một chỗ ko thể nhúc nhích nổi
Hơn chục phút thấm nhuần cái đau đớn đang dâng lên trong người sau tai nạn bất ngờ, tôi lồm cồm bò dậy với tâm thân được tẩm quất đã đời, định bụng đánh liều lộ diện luôn cho Lăng Tử Thần muốn xử thế nào thì xử, bây giờ tôi ko còn tâm trí nào để chơi trò trốn tìm nữa. Nhưng ko, hoàn toàn chẳng có bóng dáng của hắn hiện hữu quanh đây, ngược lại, căn phòng vẫn im lìm như thuở ban đầu.
Đập nhẹ lên đầu thầm chê trách sự cảnh giác quá cao độ đến lầm tưởng của mình, tôi lê lết tiến về phía cánh cửa, vội vàng tìm đường giải thoát cho chính mình. Một lần như thế là quá đủ, sau này dù có được mời cũng đừng mong tôi lẻn vào đây nữa, mệt thân muốn chết
Lần 2 vặn cửa, quá khứ lại được dựng lên y chang ban nãy, dù đã dặn lòng ko sợ hãi, nghĩ đó là một cơn gió thoáng quá dọa dẫm tôi mà thôi, song bản chất vẫn là bản chất, dù có trơ lì đến đấu thì cái tiếng lẻn vào phòng người khác cũng đã khoác lên người rồi, thế nên có tật giật mình vẫn cứ thế tiếp diễn, ko thể cưỡng lại được mà xuôi theo phản xạ của thân thể chọn cách thông minh hơn trước để ẩn nấp, trốn vào phòng tắm.
Đẩy cửa đóng lại, tôi dựa người vào bức tường bên cạnh thở dốc, giờ tôi mới nếm được cảm giác sợ hãi của mấy tên ăn trộm trên ti vi rồi, quả thực đau tim ghê gớm, cứ luôn phải lẩn tránh, tìm đủ mọi cách để bảo vệ chính mình, bỗng dưng có chút đồng cảm với họ.
Trấn an tinh thần được một lát, tôi mới chịu đưa mắt để ý nơi mình đang trú ẩn ko phải là nhà tắm mà là một căn phòng khác. Đưa người đứng thẳng dậy, tôi từ từ đặt chân tiến sâu vào bên trong. Trái ngược với căn phòng bên ngoài, căn phòng này mới thực sự mang nét của một căn phòng có chủ, bởi lẽ, đồ đạc trong đây rất hiện đại, ngoài những đồ dùng tôi ko biết tên thì còn có cả một chiếc kính viễn vọng, những tấm bản đồ và rất nhiều mô hình tòa nhà cao vun vút.
Chiêm ngưỡng sự kì công cùng những đường nét tinh tế trên những mô hình một chút, tôi chợt bất giác khựng lại, cảm thấy mặt mình vừa quét qua phải thứ gì đó rất lạ. Dừng mặt lại, tôi tiến đến gần cái bàn để một chồng sách dày cộp, chiếu tướng lên chiếc khung ảnh cũ bám bụi với tâm kinh đã bị nứt loang lỗ. Lấy tay chùi hết chỗ bụi đi, tôi nheo mắt nhìn tấm hình bên trong, trong đó, có 2 người con trai đang ôm nhau rất hạnh phúc, họ rất quen....
Chương 11: Con người đó, là Hạ Kì Thiên?
Vừa dứt lời, Lăng Tử Thần ko biết từ lúc nào đã ở phía sau tôi, thật nhanh luồn cánh tay rắn chắc của mình đặt trước ngực tôi, bàn tay xòe ra áp chặt vào cổ, tay còn lại thả lỏng đặt trước bụng tôi
-C...