*Danh ngôn tình yêu:
12:40 - 27/07/2015
ãng tử, sự lịch lãm của một quý ông và cả dư âm lạnh lùng của một con người trầm tính nữa, như hòa quyện vào nhau ko rời, tạo thành một kiệt tác về một con người với chiều sâu vô đáy, biến hóa khôn lường mọi cảm giác khiến bất cứ ai dù chỉ khẽ đảo mắt liếc qua đều cảm thấy mê mệt, muốn dâng hiến cả bản thân, muốn hi sinh cả tương lại, muốn phục tùng trọn đời. Con người này...có nét gì đó...giống với...

Lùi ra phía sau một bước,tôi bần thần thả người xuống ghế xôfa, tay bóp chặt thành nắm, để mặc cho những cái móng dày nhọn hoắt đâm vào da thịt, người vô thức run lên bần bật. Phải, tôi thừa nhận, tôi đang sợ hãi, rất sợ là đằng khác. Ko phải vì sợ Lăng Tử Thần sẽ tàn nhẫn đuổi mình ra khỏi nhà hắn, mà sợ vẻ đẹp quá tuyệt mĩ của hắn...sợ hắn sẽ dần dần nuốt trọn trái tim mình...sợ hắn là...là...

-Gia Minh! Cậu đến cửa hàng mua đồ ăn nhanh đi! Cứ tùy ý, tiền, tôi sẽ trả_Lại cất giọng với tông trầm, Lăng Tử Thần vô tình cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, nói như lệnh, điều động Hàn Gia Minh.

-À, được rồi!_Sau một hồi hồn bay lên trời như tôi, Gia Minh mới tiêu hóa nổi sự sai bảo của hắn, chạy lon ton như cún con theo lệnh chủ mà thực hiện

....Gia Minh vừa khuất bóng, bầu ko khí trong căn nhà khá rộng này lại chìm vào tĩnh mịch, điên hơn là chỉ còn tôi...và Lăng Tử Thần...

-Tử Di!_Dần thu hẹp khoảng cách với tôi, Lăng Tử Thần trầm ấm gọi tên làm tôi thoáng giật mình, lập tức ngẩng đầu theo phản xạ diện kiến

-Có gì ko?_Cố nén lại nỗi hoảng sợ đang trào dâng, tôi bình tĩnh đáp trả, ko để hắn nhận thấy sự thay đổi lớn dần lên trong mình

-Xin lỗi!_Gỏn lọn, oan gia họ Lăng ko ngừng chiếu tướng, một tay từ từ thả về phía tôi, chậm rãi

-Sao lại xin lỗi?_Nghệch mặt ra thực sự ko hiểu hắn đang nói chuyện gì, tôi hoàn toàn có chủ ý thắc mắc. Đầu óc siêng liên tưởng, tưởng tượng lại bày ra một mớ lí do để bao biện cho lời nói của hắn. Đừng nói hắn lại làm chuyện gì đó có lỗi với tôi nhé, nếu có thì đó là chuyện gì mà tồi tệ đến mức hắn phải xin lỗi nhỉ?

"Ế, chỗ này có chỉ có mình và hắn thôi, ko lẽ...ko lẽ...nhận tội trước...gây...gây tội sau?" Há miệng ra thật to, tôi đưa đôi mắt hồ nghi nhìn Lăng Tử Thần sắc mặt cũng thay đổi theo biểu hiện của tôi, bắt đầu có "cảm tình" với dòng suy tưởng vừa xẹt qua trong đầu. Rất có thể, đây là nhà hắn, chỉ cần chốt cửa một cái là coi như xong. Bên trong mây mưa hay có lấy súng bắn nhau đoàng đoàng thì cũng chẳng có người nào rảnh rồi nhìn ngó, bàn tán cả.

"Thôi chết! Mình...mình lọt lưới hắn rồi!"

Hét lên trong đầu cùng lũ hồn chiến tạo ra dòng âm thanh giàu nhạc điều, tôi nuốt nước bọn ừng ựng, 2 tay lại nắm chặt hơn, chống chế cơn run rẩy đang ngự trị. Những lúc thế này, yếu tố cần thiết nhất chính là sự bình tĩnh, chỉ có như thế, tôi mới có thể ngăn chặn được hành vi đồi bại của tên này.

"Hàn Tử Di! Vì một tương lai hạnh phúc rải đầy hoa hồng, mày nhất định phải giữ gìn sự trinh trắng cho tấm thân này, nhất định phải thế. Ko thể để cho dòng họ Hàn Gia mất mặt mất mũi với xóm giềng vì mày được"

-Cậu sợ tôi ko?_Ngồi xuống trước mặt tôi, Lăng Tử Thần chắm chú soi từng biểu hiện của nạn nhân, chắc chắn đang cố làm cho tôi yếu lòng, vô tình đắm đuối sự tuấn mĩ của hắn, rồi khi cơ thể ko đề phòng, mơ mơ màng màng như uống phải thuốc mê, hắn mới ra tay hành động lúc đó thì dù có sức cũng chẳng "help me!" được tiếng nào. Đúng là cao thủ, liệu chuyện giỏi thật. "Nhưng rất tiếc, kế hoạch của ngươi đã bị ta phá hỏng rồi, chờ nhé! Lăng Tử Thần"

-À_Cười trừ một tiếng thật yếu ớt, tôi vân vân mái tóc đang xõa trên vai của mình, e lệ _Ko sao đâu, hơi sợ thôi

-Nói dối!_Đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào lớp lông xúc giác trên má tôi, Lăng Tử Thần vạch trần, đưa sự thật ra ánh sáng_Cậu đang rất sợ tôi

-Sao cậu lại nghĩ thế?_Thả lỏng bàn tay, tôi đưa nó lên chạm nhẹ vào tay Lăng Tử Thần, cong khóe môi lên đồng thời nheo mắt mời gọi, nói thẳng ra là dụ dỗ

-Vì...cậu...

-Thịt gà KFC thơm ngon, mới ra lò đây!_Đẩy mạnh cánh cửa chính vô tội nhà Lăng Tử Thần, Hàn Gia Minh xông vào như tướng cướp với cái giọng oang oang muôn thuở thiên phú của mình, một tay cầm bao đồ ăn mới vét ở siêu thị, một tay nâng cái ô chứa 3 con cún con mà tôi đã phải chìa từng đồng tiền bòn rút được từ pama mua về ở House's pet, trân trọng thông báo.

Chưa kịp để tôi thi triển xong kế hoạch vạch trần bộ mặt của Lăng Tử Thần, gửi mọi chứng cứ phạm tội của hắn lên hai đấng sinh thành cũng như giải thoát cho cái số phận ko mấy được tự do của mình thì vị cứu tinh đáng nhẽ phải xuất hiện cuối cùng theo kịch bản đột ngột chìa cái mặt cực tếu phá hỏng mọi thứ, đưa tròng mắt to tướng sắp rơi ra ngoài nhìn chị mình và chiến hữu đang ở trong tư thế hiểu lầm-vốn là cảnh tôi đã dầy công gây dựng, ngơ ngác thắc mắc:

-2 người...đang làm gì thế?

-Ha...haha_Giật mình vì bị bắt quả tang làm điều "xấu", toàn thân tôi rơi vào bấn loạn, đưa mắt soi thằng em với điều cười nhạt nhẽo rồi lại nhìn Lăng Tử Thần. Gắng hết sức tiết nơron đào ra một nguyên do hợp lí để bào chữa. Chứ cứ để thằng quỷ siêng suy diễn lung tung đó nghĩ bậy thì dám chắc 1 tiếng sau mama đại nhân thể nào cũng từ New York ko tiếc tiền di động, điện về giảng giải đạo lí luân thường cho đứa con gái vô kỉ luật của mình, cỡ đó rồi thì dù có ra sức chối cũng ko suy chuyển được gì_Bắt...bắt muỗi thôi mà

-Bắt...bắt muỗi?_Giật giật vài cái ở khóe mắt, Hàn Gia Minh hồ nghi đảo hướng về Lăng Tử Thần, xác nhận thông tin mình vừa nhận. Nói thật, chính tôi còn ko tin cái lí do vớ vẩn ấy huống hồ người phải tin là Hàn Gia Minh-kẻ luôn sống chỉ để tin vào mỗi bản thân mình. Thôi thì nó muốn tin hay ko thì tùy, tôi cũng chẳng cần nó hiểu cho tôi, trước giờ luôn thế

-Chúng tôi làm gì cậu ko cần biết_Đứng dậy nhấc chân rời khỏi chỗ tôi, Lăng Tử Thần chậm rãi bước từng bước đến nơi Gia Minh đang đứng trân, tay đỡ lấy ổ cún rồi quay trở lại quỹ đạo ban đầu, chìa nó về phía tôi, lãnh đạm nhắc nhở rồi bỏ vào bếp_Tôi rất ghét chó, đừng để chúng chạy lung tung

-Ờ..._Sựng người một chút trước chuỗi hành động diễn biến quá nhanh của oan gia Lăng, tôi đưa tay đỡ lấy, gieo đầu ngón tay còn lại vuốt nhẹ vào bộ lông đen của 3 chú cún con đang cuộn mình ngủ ngon lành. Nãy giờ ko hiểu sao tôi quên báng đi chúng, cũng may, cứ ngỡ chúng bị nhốt ở nhà, ko ăn ko uống, chết khô giơ xương rồi chứ, nay mủm mĩm thế này, chắc ko cần bỏ tiền mua thức ăn tối cho chúng nữa, đỡ được một khoản chi tiêu ko phải nhỏ

-Chị nên cẩn thận chút đi!_Lướt qua tôi, khẽ dừng lại một lát, Hàn Gia Minh nói nhỏ đủ để tôi nghe thấy, xong xuôi mới chui vào bếp dọn đồ ăn. Mà cũng chẳng cần nó nhắc nhở làm gì, tôi luôn đặt chế độ cảnh giác cao với tất cả m...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Polaroid