Vũ Chiêu Nghi vừa đi, Vũ Chiêu Ngọc không kịp chờ đợi mà đi vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mặc dù nóng lòng muốn gặp cô, nhưng vẫn cẩn thận bước nhẹ chân, nhẹ nhàng đóng cửa, để không kinh động đến cô.
Đầu cùng tay của cô đều quấn băng gạc, mái tóc dài rối tung trên tấm nệm trắng. Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, nằm im lặng tựa như công chúa ngủ say ngàn năm, anh sợ cô cứ như vậy mà ngủ bất tỉnh.
Đến gần giường, anh ngồi bên cạnh cô, nắm tay của cô. Thương tiếc vuốt ve từ chóp mũi đến sợi tóc, động tác êm ái giống như nâng niu trân bảo quý hiếm.
Nhìn vẻ mặt ngủ trầm tĩnh của cô, anh không khỏi thở dài, “Anh nên dùng biện pháp gì để em ở bên cạnh đây?” Anh biết mình đã không khống chế được mà yêu cô, nhưng lại sợ khi khôi phục trí nhớ, cô sẽ quên anh. Cho nên, anh không dám đối mặt với tình cảm của cô.
Nếu như cô đã có hoàng tử chờ đợi, như vậy, anh còn có thể giữ cô lại sao?
******
“Không!” Tạp âm tiếng người cùng âm nhạc ồn ào như muốn phá vỡ màng nhĩ, khiến cô không thể không che hai lỗ tai.
“Em cũng sẽ là người của tôi, bảo em cùng bạn tôi uống rượu, em lại dám nói không muốn?! Em còn bày cái tính đại tiểu thư làm gì?” Một cánh tay tráng kiện đưa rượu tới môi cô.
Chóp mũi tràn đầy mùi rượu, cô không suy nghĩ đẩy ra. Nhưng không ngờ đổ ly rượu. Cái ly rơi xuống đất, vỡ thành từng mãnh, rượu vãi ra, còn ướt một bên váy trắng của cô. Đáng chết!
“Phương Vũ Tĩnh!” Tiếng rống giận dữ vang lên, trùng hợp tiếng nhạc dừng lại, trong phút chốc một mảnh yên lặng. Ánh mắt của mọi người tập trung vào bọn họ.
Cô cảm thấy quẫn bách dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, “Ba” ! Một cái tát vang dội, chấn động không gian yên tĩnh đáng sợ, cô cảm giác gương mặt như bị lửa đốt.
“Anh. . . . . . Anh đánh tôi!” Cô ôm mặt, không dám tin.
Hắn chột dạ, lãng tránh ánh mắt của cô, “Ai kêu em không nghe lời tôi, không cho tôi mặt mũi.”
Cô cắn môi dưới, nuốt nghẹn ngào nơi cổ họng, “Anh. . . . . .” Cô hận, trừng mắt nhìn hắn, chạy ra khỏi nơi này. Cô vốn không muốn đến, chỉ vì hắn chồng sắp cưới của cô. Cô không thể không nghe lời cha mà đi cùng hắn.
“Đáng chết.” Hắn sợ cô chạy trốn, càng sợ cô trở về khóc lóc kể lể, vội vàng chạy theo.
Khi bọn họ rời đi, tiếng nhạc lần nữa vang lên.
Ở ngoài cửa, hắn kéo lấy cô, “Tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi nghe lời đồn gì, nếu không ——” hắn cường ngạnh hôn môi cô.
Cô giãy dụa quay đầu ra, “Không cần.” Dùng sức đẩy hắn ra.
“Sẽ nhanh là người của tôi, còn giả bộ Thánh nữ làm gì.” Hắn dữ tợn tiến tới gần cô, thình lình hạ thể truyền đến một trận đau đớn, “Cái người này đàn bà thúi.” Đau đến mức hắn ngã xuống đất, phải buông cô ra.
Cô kinh hoảng đá hắn một cước, “Tôi. . . . . .” Cô không phải là cố ý, cô không phải cố ý! Thấy hắn đứng dậy muốn đuổi theo, “Không cần! Không ——”
“Tỉnh lại đi!” Đột nhiên có giọng nói dịu dàng trấn an lo lắng của cô, “Đã không sao.”
Cô miễn cưỡng mở mí mắt nặng trĩu, đập vào mi mắt là khuôn mặt lo lắng của Chiêu Ngọc, “Em. . . . . . Em làm sao vậy?” Cô đã nhớ lại tất cả, cô là Phương Vũ Tĩnh, căn bản không phải là Kinh Hỉ.
“Em té cầu thang, đụng phải đầu. Nhưng mà, bây giờ đã không sao.” Vũ Chiêu Ngọc nhìn thấy cô tỉnh lại, trái tim treo ngược như tảng đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống. “Bây giờ em có khó chịu gì không?”
“Không. Em đang ở bệnh viện?” Cô nhìn không gian lạn lẽo, không khác gì tâm trạng mình. Cô không phải Kinh Hỉ, cũng không phải là vợ sắp cưới của anh. . . . . . Trời ạ! Cô tình nguyện quên hết tất cả.
Vũ Chiêu Ngọc áy náy gật đầu, “Thật xin lỗi, là anh không chăm sóc em tốt.” Anh theo thói quen cầm bàn tay mềm mại, mà cô lại sợ hết hồn rút tay về, trước cử chỉ thân mật này cô không biết phải làm sao. Hành động của cô lại làm cho Chiêu Ngọc cho là cô đang trách tội anh mà né tránh anh, “Em. . . . . . Em còn đang tức giận sao?”
“Không có.” Cô cúi đầu, không biết nên làm thế nào mà giải thích tất cả đây.
“Nếu không có, tại sao không dám nhìn anh?”
“Em. . . . . . Em có chút mệt, muốn nghỉ ngơi.” Cô miễn cưỡng nói dối, hèn nhát không dám nhìn anh, sợ bị anh biết cô đã khôi phục trí nhớ.
“Hỉ nhi, anh thực sự xin lỗi, anh không cố ý. . . . . .”
“Thôi, đừng nữa nói nữa.” Cô mất tự nhiên cười cười, “Coi ta như giữa chúng ta cái gì cũng không xảy ra, anh vẫn là anh, em vẫn là em.” Cô biết anh chưa bao giờ yêu cô, cô chỉ là bia đỡ đạn trong cuộc hôn nhân của anh mà thôi.
“Hỉ nhi! Em nói thật sao?” Anh cảm giác như ngực bị đánh một quyền, hoảng sợ trừng mắt.
“Thật xin lỗi!” Cô quay lưng về phía anh, “Có thể hay không để cho em yên lặng một chút.” Cô mệt mỏi! Tình yêu thì ra không thể chạm tới. Cô thật sự mệt mỏi.
Vũ Chiêu Ngọc tâm tư rối loạn, dù thế nào cũng không nghĩ tới Hỉ nhi muốn cùng mình phủi sạch quan hệ? Cuối cùng anh cũng ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nhớ lại lúc đó cô và Lỵ Nhi ở chung một chỗ, chẳng lẽ là Lỵ Nhi giở trò quỷ.
“Kinh Hỉ, bất kể Lỵ nhi nói gì với em, em phải tin tưởng anh, anh là thật lòng muốn kết hôn với em, chờ anh!.” Anh muốn đi tìm Lỵ nhi!
Anh thật lòng muốn cưới , nhưng không thật lòng yêu cô. Trong mắt anh, cô cũng chỉ là người vợ nhặt được ở ven đường, là bất kỳ cô gái nào cũng có thể đảm nhiệm vị trí thay thế này, chỉ là cô tương đối may mắn được bà nội yêu thích.
Ha…! Hôn nhân quả thật là nấm mồ mà. Sâu thẳm trong tim, cô khát vọng được yêu, nhưng mà, sao lại khó khăn như vậy? Nước mắt bất tri bất giác lăn xuống gò má. . . . . .
Chương 7
“Lỵ Nhi, cô ra đây cho tôi!”
Vũ Chiêu Ngọc trực tiếp đến biệt thự trên núi Dương Minh.
“Tiểu thư, người đàn ông hung dữ này muốn xông vào nhà.” Quản gia lớn tuổi không ngăn được anh, không thể làm gì khác hơn là bảo vệ cô.
Lỵ Nhi run sợ núp sau quản gia, “Ngọc. . . . . . Ngọc ca ca!” Cô cũng biết mình đã gây họa.
“Cô đã làm gì Kinh Hỉ?”
“Thật xin lỗi! Em không phải là cố ý.” Lỵ Nhi sụt sịt, nước mắt chảy ra hốc mắt, “Em làm sao biết được cô ta sẽ không đứng vững, em chỉ đẩy một cái. . . . . .”
“Đẩy một cái?!” Anh giận hờn gầm nhẹ, thì ra đây chính là nguyên nhân Kinh Hỉ bị té.
“Thật. . . . . . Thật xin lỗi, anh. . . . . . anh không cần dữ như vậy, em biết em sai rồi.” Không nghĩ tới khi Ngọc ca ca tức giận, vẻ mặt lại hung dữ như thế. Cô sợ hãi, không tự chủ được mà run.
“Cô. . . . . .” Anh tức giận, nắm chặt quả đấm, mu bàn tay đầy gân xanh nổi lên, đầu ngón tay bấm vào thịt để tránh mình mất khống chế.
...