XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
09:29 - 03/05/2015

“Ngọc ca ca, em rất nhớ anh.”


“Em. . . . . .” Kinh Hỉ tuyệt đối không có khả năng gọi anh là ca ca.


“Quên em sao? Lần trước anh còn nói muốn dẫn em đi Hokkaido chơi mà!” Ôm lấy anh, cô chu chu ái miệng nhỏ nhắn.


“Cô. . . . . . Lỵ Nhi! Làm sao cô đến đây? Cô không phải ở Mĩ sao?” Mặc dù đã từ Chiêu Huấn biết được cô ta sẽ đến, nhưng tận mắt thấy vẫn không khỏi kinh ngạc.


“Người ta nhớ anh!” Lỵ Nhi là người Mĩ nên rất tự nhiên, đầy nhiệt tình, không chút kiêng kỵ giữa nam nữ, đôi tay vòng trên cổ anh, “Anh rất đáng ghét, đi cũng không nói một tiếng.”


“Ngọc. . . . . .” Kinh hỉ chạy xuống lầu, ở chỗ rẽ cầu thang nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dính chặt trên người anh thì sửng sốt một chút. Ngực buồn bực, không cách nào nói rõ cảm xúc, tâm khẽ co bóp.


“Kinh Hỉ, em đừng hiểu lầm.” Vũ Chiêu Ngọc hốt hoảng muốn kéo Lỵ Nhi ra, chạy vội tới bên cạnh Kinh Hỉ.


Nhưng Lỵ Nhi cố tình như con ruồi dính lấy cánh tay anh không thả. Mắt tràn đầy địch ý trừng Kinh Hỉ. Có thể vào ở nhà họ Vũ, thân phận tất nhiên không thể tầm thường, nhìn Ngọc ca ca quan tâm tâm cô ta, Lỵ Nhi tràn đầy lửa ghen.


“Chúng ta đã gặp qua.” Kinh Hỉ cố gắng mỉm cười, “Lỵ Nhi tiểu thư là đặc biệt tới tìm anh.”


“Đúng a! Người ta đợi từ xế chiều chờ tới bây giờ đó! Anh phải bồi thường cho em thế nào đây?” Lỵ Nhi nũng nịu với anh, giống như liếc mắt đưa tình.


“Lỵ Nhi, không được càn rỡ.” Vũ Chiêu Ngọc nhíu lông mày. Chỉ sợ Kinh Hỉ hiểu lầm, anh dùng sức tránh Lỵ Nhi, lại đẩy cô ta thiếu chút nữa ngã nhào.


Lỵ Nhi bị vứt bỏ một bên, nước mắt lập tức tràn ra, “Ngọc ca ca, anh không thích Lỵ Nhi rồi sao ?”


“Tôi. . . . . .” Vũ Chiêu Ngọc khó xử, một mặt muốn trấn an tiểu thư Lỵ Nhi đang lã chã chực khóc, một mặt lại lo lắng Kinh Hỉ sẽ nghĩ sao.


Mà Kinh Hỉ lại mỉm cười, “Ngọc, khó mà Lỵ nhi tiểu thư đường xa đến đây, anh cứ đi với cô ấy.” Trời mới biết cô khó khăn lắm mới nở nụ cười, xem bọn họ thân mật ôm nhau, cô thật sự cảm giác khó thở, giống như bị đánh một quyền.


Cô là vợ sắp cưới của anh, mà Lỵ Nhi là khách. Cô rất muốn biểu hiện sự nhiệt tình hoan nghênh. Nhưng mà, vì sao ngực lại đau như vậy?


“Em không để ý?” Vũ Chiêu Ngọc cẩn thận quan sát Kinh Hỉ. Bình thường bên cạnh anh, bạn gái luôn hi vọng anh sẽ đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người họ.


“Ai nha! Ngọc ca ca, cô ấy cũng đã nói không sao rồi, đi thôi!” Lỵ Nhi không nói lời nào nữa, đem theo Vũ Chiêu Ngọc đi ra cửa chính.


Vũ Chiêu Ngọc suy sụp, bận rộn một ngày, khi trở lại còn phải làm bạn với Lỵ Nhi, mà Kinh Hỉ. . . . . . Anh quay đầu lại, lại nhìn không thấy khuôn mặt bình tĩnh của cô đang cất dấu tâm tư gì.


Cho đến khi bóng lưng anh biến mất sau cửa, Kinh Hỉ mới bước xuống cầu thang. Có lẽ là đứng quá lâu, bỗng dưng trước mặt tối sầm, cô liền mất đi tri giác.


******


Trong bóng tối, mơ mơ màng màng. Một cái bóng mơ hồ chui vào trong óc cô.”Sẽ nhanh là người của tôi, còn giả vờ gì nữa. . . .” Gương mặt bỉ ổi có chút mơ hồ, đang tiến gần.


“Không! Không cần.” Cô liều chết giãy giụa.


“Mau tỉnh lại, em gặp ác mộng?” Tiếng kêu êm ái gọi làm cô mở mắt.


“Chiêu Nghi, em sao lại. . . . . .” Kinh Hỉ ôm đầu.


“Em từ trên cầu thang té xuống, là thím Trương phát hiện.” May mắn là cô có chuyện nên về nhà, “Chiêu ngọc đâu? Tại sao nó không ở cùng em?”


Kinh Hỉ miễn cưỡng ngồi dậy, nhàn nhạt cười, “Anh ấy mỗi ngày đều rất bận.”


“Bận?” Vũ Chiêu Nghi xuy tay cười lạnh, “Bận đến nổi quên dẫn em đến bệnh viện tái khám, còn để chị tự mình đi một chuyến.”


“Thật xin lỗi!”


“Em đừng thay nó nói xin lỗi, đây là việc nó phải làm.” Vũ Chiêu Nghi càng nghĩ càng tức, “Sớm biết thế chị đã không giao em cho loại người không có trách nhiệm này.”


“Chiêu Nghi, Ngọc chăm sóc em rất tốt.” Kinh Hỉ vội vàng thay anh giải thích.


“Dạ! Chăm sóc tốt đến nỗi em té bất tỉnh, mà nó thì đến giờ còn không thấy bóng dáng đâu.”


“Kinh Hỉ!” Cửa chợt đẩy ra, Vũ Chiêu Ngọc chạy như bay đến trước giường, “Nghe thím Trương nói em té bất tỉnh, có sao không?”.


Kinh Hỉ nhìn mặt anh lo lắng ngưng trọng, nên không ngừng lắc đầu, “Đã không sao, làm phiền Chiêu Nghi.”


“Chị.” Vũ Chiêu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vũ Chiêu Nghi đang lạnh nhạt, run run rẩy rẩy cười theo.”Cám ơn. . . . . .” Lời còn chưa dứt liền bị giọng lạnh lùng cắt đứt.


“Em bận rộn lắm sao? Bận đến nỗi cả vợ sắp cưới cũng không để ý?” Vũ Chiêu Nghi gầm nhẹ. Cô đã bắt đầu hối hận khi cùng Chiêu Ngọc nói dối sự thật, hơn nữa cũng hối hận khi giao Kinh Hỉ cho Chiêu Ngọc.”Sớm biết em là người không có trách nhiệm như vậy, chị căn bản không nên đồng ý cho em mang bệnh nhân chị đi!”


Khó mà thấy được người nghiêm túc như Vũ Chiêu Nghi rống giận ra tiếng, chị thật sự rất tức giận. Vũ Chiêu Ngọc thức thời không dám nói một tiếng, xấu hổ cúi đầu, dù sao bận rộn mấy ngày nay, anh thật sự quên mất Kinh Hỉ.


“Chiêu Nghi, em không sao.” Kinh Hỉ cầm tay Chiêu Ngọc, muốn nói cho anh biết đây không phải là lỗi của anh, hi vọng anh không áy náy.


“Không sao? Còn dám nói vậy? Nếu không phải là chị trở về, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”


“Chị, thật xin lỗi.” Vũ Chiêu Ngọc xấu hổ không đất dung thân, cảm nhận được mu bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương này truyền đến sự trấn an. Lồng ngực anh tràn đầy cảm động.


Cô là người con gái dịu dàng, hiền lành, cuộc sống như thế còn đòi hỏi gì nữa? Chỉ là, khi cô nhớ lại quá khứ, sẽ còn nhớ anh là chồng sắp cưới không? Nghĩ đến khả năng bị cô quên lãng, tim của anh liền không nhịn được mà run sợ ,co rút đau đớn.


Yêu cô, lại sợ mất đi cô, không thể làm gì khác hơn là ngụy trang không quan tâm, không thể làm gì khác hơn là tự nhủ chính mình chỉ đang lợi dụng cô mà thôi. Nhưng, vì sao ngực của anh lại đau như thế?


“Chiêu Nghi, đừng trách Ngọc, là em không cẩn thận.”


Vũ Chiêu Nghi thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau, còn chưa có biết rõ sự thật, chưa hiểu chân tướng cũng đã che chở đối phương, dường như cả bầu trời này chỉ có hai người, không coi ai ra gì. Cô không khỏi thở dài một cái, không khỏi lo lắng đại thiếu hoa Chiêu Ngọc rốt cuộc là vui đùa gì đây? Nếu chỉ là nhất thời đùa giỡn, cô sẽ không bỏ qua. Vốn cho là Chiêu Ngọc chỉ là dạo chơi nhân gian, bất cần đời, nhưng nếu nó lâm vào đoạn tình cảm không có tương lai kia thì cô phải làm sao? Có lẽ nên đi tìm bà nội nói chuyện một chút.


“Được rồi! Xem vợ chồng hai người đồng tâm, chị cũng không tiện nói thêm cái gì.” Vũ Chiêu Nghi giận hờn giao cho Vũ Chiêu Ngọc một tờ giấy, “Đơn thuốc này cho em, đừng quên ba bữa cơm phải lo cho Kinh Hỉ, nhớ đến bệnh viện tái khám, đừng để chị phải ra tay.”

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online