XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
12:23 - 27/07/2015
n tay lên môi ra hiệu bảo tôi yên lặng.

Tôi gật đầu nghe lời đi về phía anh, không tạo ra một tiếng động nào, loáng thoáng nghe được tiếng bố mẹ nói chuyện trong phòng.

Mùa đông năm đó rất lạnh, anh trai cúi đầu thấy tôi không đi giầy liền ôm tôi lên, đưa về phòng.

Tôi rất tò mò hỏi anh: [Anh nghe trộm........">

[Anh không nghe trộm, anh dậy uống trà, vô tình nghe được."> Anh đặt tôi lên giường, quỳ xuống phủi bụi bẩn trên chân tôi, đôi chân bé nhỏ của tôi không an phận cứ đung đưa.

[Tình, đừng động đậy!"> Anh lật chăn lên, tìm thấy chiếc tất mà tôi đá đi, đi vào chân cho tôi.

[Hì hì....anh trai, anh trai....."> tôi nũng nịu nhào lên ôm cổ rồi hôn lên mặt anh để lại một chuỗi nước bọt dính dính trên mặt.

Anh từ trước đến nay không bao giờ chê bẩn, cười cười ấn tôi vào trong chăn rồi nằm xuống bên cạnh.

[Tình, việc tối nay không được nói cho ai biết nhé!">

[Chuyện anh nghe trộm?">

[Anh không nghe trộm, vô tình nghe được.">

[Không nghe trộm .....vô tình?">

[Đúng, cho nên Tình đừng nói.">

Tôi nở một nụ cười ra hiệu đã hiểu, ra sức gật đầu.

[Không được nói, anh trai nghe trộm……"> [Anh, Không, Nghe, Trộm!">

[Vô tình?">

[Đúng, vô tình.">

[Vô tình nghe trộm.">

[........."> Anh thở dài. “Tiểu Tình, em nhất định chết cũng phải giữ chữ “nghe trộm” sao?">

Tôi không nói với anh thật ra tôi cũng nghe được rồi.

Cũng giống như anh trai - vô tình, nghe trộm.

Không biết vì sao lại ghi nhớ mấy từ quan trọng đó, mà tôi thậm chí còn không biết cái gì là từ quan trọng nữa.

Nó cứ lởn vởn trong đầu, quấy rầy tôi ngày qua ngày.

Thế là tôi liền hỏi anh trai: [Thế nào là cô nhi?">

Anh đang tắm cho tôi liền dừng lại, lạ lùng hỏi: [Em nghe được từ đâu?">

[Tối hôm đó, anh nghe trộm.......">

[Chẳng phải anh đã bảo em không được nhắc đến chuyện đấy nữa mà?">

[Vậy thế nào là cô nhi?">

[Cô nhi chính là......."> Anh dừng lại một lúc, giúp tôi mặc quần áo, cân nhắc lựa chọn từ ngữ: [Những đứa trẻ không có bố, không có mẹ, cũng không có người thân.......">

[Mẹ nói em là cô nhi, em không có người thân ư?">

Vậy, cha không phải của tôi, mẹ cũng không phải của tôi, đến anh trai cũng không phải của tôi, tôi, là cô nhi?!

Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.

Rất lâu, rất lâu sau, tôi mới hiểu được cái ôm đó chính là sự đau lòng.

Dần dần hiểu chuyện, biết được cô nhi thực chất là thế nào, cũng hiểu được sự thương xót trong cái ôm đó, ngược lại chẳng có cảm giác gì nhiều, vì chưa kịp buồn phiền, đã có quá nhiều cảm giác len lỏi trong lòng rồi, đầy đến nỗi không còn chỗ chứa cho cái khác.

Rốt cuộc có đúng là móc lên từ cống rãnh hôi thối hay không, tôi không muốn chứng minh, bởi vì cho dù cái gì cũng không có, tôi vẫn có một người thực sự yêu thương tôi nhất, tôi không bao giờ cô đơn.

Anh trai, thật sự không chỉ là anh trai.

Vậy là cái gì? Tôi vẫn chưa có đáp án, nhưng trước ngày hôm đó, tôi vô thức sưu tầm vô số những bức thư tình mà những người ngưỡng mộ nhờ tôi gửi cho anh trai.

Tiểu học năm lớp 4, bạn thân nhất nói anh rất đẹp trai, toàn mượn cớ đến nhà tôi chơi, thế là trước khi kết thúc học kỳ, tôi và nó cắt đứt quan hệ, tuyệt giao, đồng thời hiểu ra một đạo lý ngàn năm không thay đổi đó là – tình bạn giữa nữ giới tương đối mỏng manh.

Năm thứ nhất trung học, hoa khôi lớp tôi theo đuổi anh trai, tôi quy định khi tan học anh không được đến trường đón tôi nữa, tôi tự về nhà, anh vẫn tưởng tôi không muốn dựa dẫm vào anh nữa, không thể chờ được để muốn thể hiện dáng vẻ “người nhớn”.

Đùa chứ, sao tôi lại muốn người anh trai khôi ngô tuấn tú của mình hàng ngày bị một bầy con gái si tình dùng ánh mắt cưỡng bức?

Anh trai là của tôi, của một mình tôi!

Ham muốn chiếm hữu anh trai của tôi khá cao, điều này tôi chưa từng phủ nhận.

Dần dần, tôi bắt đầu hiểu ra, đằng sau cái tham muốn chiếm hữu mãnh liệt này là gì, chính là thiếu nữ 14 tuổi ôm ấp tình cảm…………….


-------
[1"> Đỗ Phủ điếu tang Gia Cát Lượng có câu: “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, tạm dịch: Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, khiến người đời sau cũng phải chạnh lòng nước mắt đẫm đầy vạt áo. (Có nghĩa rằng chưa kịp thành công thì người đã chết.)


Chương 2. Hàn Vũ

Tôi tên là Thẩm Hàn Vũ.

Cuộc đời tôi, thực ra cũng chẳng có gì cao trào mang tính kịch hóa xuất hiện nhiều lần cả, trọng tâm duy nhất trong sinh mệnh, toàn bộ đều xoay quanh một cô gái, cô bé tên là Thẩm Thiên Tình.

Cái gọi là [cuộc đời tôi"> thật ra cũng chẳng dài, tính tới trước mắt, mới qua 17 năm 240 ngày 9 giờ 35 phút 9 giây mà thôi.

Từ nhỏ tới lớn, lời nhận xét của thấy giáo nói chung đều không tách mấy từ như: phẩm hạnh tốt đẹp, biểu hiện xuất sắc nhất, ham học có chí tiến thủ. Thực ra, cũng chỉ vì hoàn cảnh gia đình, muốn lĩnh học bổng mà thôi.

Giống như tất cả mọi người, tôi có 2 người cha mẹ tôn trọng lẫn nhau, còn có một cô em gái rất đáng yêu, rất hoạt bát, nhưng cô bé không thích mọi người nói nó đáng yêu, như thế tiêu biểu cho sự non nớt, chưa trưởng thành.

Cũng không thích mọi người nói nó hoạt bát, vì bệnh nghi ngờ của nó rất nặng, cho rằng thế là có ý rõ ràng mắng nó nghịch ngợm.

Cậu con trai lần đầu tiên trong cuộc đời biểu lộ tình cảm với nó, chính là sự hy sinh oanh liệt.

Tình hỏi cậu ta thích cô bé ở điểm gì?

Ai dè cậu con trai lại trả lời câu này: [Cậu rất đáng yêu, rất hoạt bát">

Không khó tưởng tượng ra người này sẽ chết thảm đến thế nào?

Tình thấy cậu con trai đó thật đáng ghét, dùng cách thức này để châm biếm nó.

Còn tôi lại cảm thấy con bé bị chứng sợ mơ mộng hão huyền.

Lần đầu tiên cô em gái được tỏ tình, kết cục đối phương bị bẹp thành đầu heo, xin hỏi tôi nên có phản ứng gì?

Rất xin lỗi, tối hôm đó, tôi cười tới nỗi cằm sắp trật khớp, không rảnh phát biểu cảm tưởng.

Tình nhà chúng tôi, không giống với đứa trẻ nhà người khác, nó là một cây hoa lạ, từ nhỏ đã sôi…. sôi nổi! (cái này không phạm vào điều kiêng kị của nó nhỉ?) Một đứa trẻ tinh lực dồi dào, ham hoạt động, chẳng khi nào ngồi yên một khắc, vừa biết bò đã chui khắp phòng, sau khi biết đi đừng tưởng con bé ngồi yên một chỗ, trong chớp mắt lại phải đi tìm khắp phòng.

Con bé rất thích chơi trò trốn tìm, chui bên đông chui bên tây bắt người khác tìm, nhưng rất lạ, cho dù nó trốn ở đâu tôi vẫn tìm được nó, người tìm thấy nó đầu tiên luôn là tôi.

Điều khác thường nhất là, có một năm thu hoạch ruộng, cha mẹ không yên tâm để hai đứa trẻ ở nhà, liền đem chúng tôi theo, lúc đó, Tình đã biết bò, đang học đi, cả ngày bò đi bò lại, hãnh diện bày ra thành quả.

Không biết thế nào lại bò lên đống rạ ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online