12:46 - 27/07/2015
àng. Khoảng khắc hạnh phúc của ngày hôm đó, Cảnh Phong không bao giờ quên.Chỉ tiếc rằng những ngày hạnh phúc nhanh chóng vụt tắt, hai tháng sau, ông Cảnh Hàn về nhà với vẻ mặt buồn rầu.
Mẹ Cảnh Phong thấy vậy vội đi tìm hiểu, lát sau bà trở ra với nét mặt bơ phờ, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn Cảnh Phong
và em gái anh, giang tay ôm lấy hai đứa con vào lòng thật chặt giống như sợ xa rời.
- Mẹ, chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ khóc? – Em gái cảnh Phong, Như Ngọc ngây ngô tròn mắt nhìn mẹ hỏi – Ai làm
mẹ khóc vậy. Có phải tại con và anh hai không ngoan nên mẹ buồn không?
- Không phải đâu con – Mẹ Cảnh Phong cố gắng cười, lau đi nước mắt rồi nói tiếp – Tại lúc nãy mẹ không cẩn thận
va chân vào tường, làm chân đau mà khóc thôi.
- Để con xoa dầu giúp mẹ - Như Ngọc cong đôi môi hồng nhỏ xíu của mình lên nói, rồi vội vàng chạy đi lấy dầu.
Mẹ Cảnh Phong nhìn theo khẽ cười, lắc nhẹ đầu trước vẻ đáng yêu của con gái, nhưng sau đó ánh mắt chở nên buồn
bã.
- Mẹ….- Cảnh Phong gọi khẽ.
- Đi học bài đi con – Bà không muốn nói gì thêm, chỉ khẽ giục Cảnh Phong rồi đi xuống bếp.
Cảnh Phong nhìn theo bóng mệt mỏi của mẹ, rồi nhìn phía phòng ba, tuy chưa hiểu là chuyện gì, nhưng Cảnh Phong
thừa hiểu sắp có giông bão kéo đến gia đình mình.
Giông bão kéo đến vào ngày cảnh sát ập vào nhà Cảnh Phong đưa lệnh bắt ba anh vào lúc cả gia đình dùng bữa cơm
ấm cúng. Mẹ Cảnh Phong đang bê tô canh nóng đi lên, thấy vậy thì hoảng hốt đến nỗi đánh rơi tô canh xuống sàn
nhà, sau đó ngất đi. Tô canh nóng văng vào người em gái anh đang hoảng sợ chạy xuống núp dưới chân mẹ.
Cảnh Phong đứng nhìn ba bị bắt cúi đầu bước đi, nhìn mẹ và em gái trong tình trạng như thế, một cậu nhóc như anh
quả thật rất sợ hãi, mãi lo ôm em gái đang khóc nửa nở phủi đi những giọt canh nóng trên người em mình. Miệng
gào thét gọi tên mẹ, mong mẹ tỉnh lại, chỉ tiếc là tất cả đều vô vọng.
Tiếng điện thoại reo kéo Cảnh Phong rời khỏi những ký ức đau buồn năm xưa.
- Anh Phong, 5 giờ chiều nay ông chủ muốn gặp anh – Tiếng Hải vang lên trong điện thoại thông báo.
- Anh biết rồi, nói với ông chủ, chiều nay anh sẽ đến – Cảnh Phong đáp xong thì mệt mỏi tắt máy ngã người vào
ghế so fa, anh đưa tay vuốt mặt, cố xua đi những ký ức đau lòng.
Cảnh Phong vào căn phòng được trang trí đáng yêu là phòng bé gái mà hôm nọ Kiều Chinh đã vào nhầm. Anh bước
vào trong phòng, kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức tràn ngập trong phòng.
Anh bước đến bên đầu giường, nơi anh đã đặt bức hình bé gái vào trong khung hình như cũ, nhưng là một khung
hình khác, anh đưa mắt nhìn khung hình đã vỡ nát bị chính anh quăng bỏ ở một góc phòng, đó là khung hình mà
Kiều Chinh đã mua đến. Trong đáy mắt dâng lên niềm mơ hồ, nữa giống như hận vô cùng, nữa giống như bất lực.
Trong lòng anh biết, Kiều Chinh là vô tội, điều đáng hận là cô lại là con gái của người đàn ông đó.
Hải đã từng hỏi anh vì sao không lợi dụng cơ hội tìm thấy cô mà bắt và uy hiếp lão cáo già kia, thật sự Cảnh Phong
cũng từng nghĩ cứ trực tiếp bắt cóc Kiều Chinh sau đó uy hiếp lão Sĩ Nghiêm, bắt lão đền tội. Nhưng chỉ có vậy thì
tất cả những đau khô anh và gia đình mình chịu so với tội của hắn ta là gấp trăm lần. Cho nên anh bắt lão ta phải
sống trong đau khổ, hắn phải khốn khổ hơn anh năm xưa , anh mới hài lòng.
Hơn nữa những thứ của ba anh năm xưa, anh nhất định phải đòi lại. Mà hắn ta là một con cáo già khôn khéo, năm
xưa hắn ta có thể tránh được tội, đổ hết lên đầu ba anh thì ai biết được giờ đây thế lực của hắn cũng cao hơn nhiểu,
muốn bắt hắn không phải dễ, làm hắn khai ra mọi thứ càng khó hơn.
Cho nên Kiều Chinh đành phải làm bàn đạp cho anh tiếp cận hắn , chỉ tại số cô xui xẻo mà thôi, không thể trách ai được.
- Bốp…..
Cái bạt tai giáng lên mặt Cảnh Phong thật mạnh cùng với ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến cho tất cả bọn đàn em ở
đó đều giật mình, chẳng ai dám động đậy một chút nào hết. Gần như tất cả đều ngừng thở trước cảnh tượng vừa nhìn
thấy.
Cảnh Phong bị đánh đau vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn hờ hững, đứng im lặng, ánh mắt vẫn không rời
khỏi người đàn ông đã đánh mình, cương trực không e sợ, nhưng cũng không có ý phản kháng.
- Nói, lí do vì sao thả con bé đó – Người đàn ông đó quát lên đầy giận dữ gặn hỏi Cảnh Phong.
Cảnh Phong cúi đầu tỏ ý chấp nhận sự trách phạt cũng không muốn nói rõ. Thái nóng ruột, không muốn Cảnh
Phong bị ông chủ trách nữa bèn định đứng lên giải thích thì Hải đã nắm tay anh kéo lại, khẽ lắc đầu ra hiệu dừng lại.
Thái nhìn trừng trừng Hải rồi nhìn ông chủ và cảnh Phong đang mặt đối mặt với nhau, anh hít một hơi thậ t sâu , tay
siết chặt cố gằng lòng đứng lại.
- Cảnh Phong, chú giao cho con tiếp quản những địa bàn của chú, là đã tin tưởng con hết mực. Biết rõ là bọn chúng
cố tình gây sự phá quán của chúng ta, vì sao còn chạy đi như thế hả. Con có biết trận ẩu đã vừa rồi khiến quán chúng
ta thiệt hải biết bao nhiêu hay không hả. Còn nữa, khách khứa cũng bị bọn chúng dọa mà bỏ đi, khiến chúng ta mất
hẳn doanh thu rất nhiều.
Cảnh Phong nhìn ông ta cúi đầu nhận lỗi:
- Con xin lỗi. Con sẽ cố gắng để bù lại doanh thu bị lỗ lần này ạ.
- Bù lại. Con có biết, nếu số doanh thu lần này không bị lỗ, thì sự cố gắng bù lỗ của con hiện giờ sẽ kiếm thêm cho
chúng ta một khoản tiển khá khẩm hay không? – Ông chủ của họ gầm lên, tiện tăng quăng cái điếu thuốc đan hút dở
của mình vào người Cảnh Phong. Điếu thuốc vẫn còn đỏ rực, bị quăng thẳng vào người, nhưng Cảnh Phong không
chịu né cho nên chiếc áo sơ mi màu xám bạc của anh đang mặc bị lủng một lỗ nhỏ trước khi tàn thuốc rơi xuống mặt
đất.
- Ông chủ, thật ra….- Thái lo lắng cho Cảnh Phong giật tay mình ra khỏi tay Hải bước lên định giúp Cảnh Phong
giải bày.
Nào ngờ ông chủ quắt mắt nhìn Thái quát:
- Im miệng.
Thái sững sờ, vội ngậm miệng lại nhưng trong lòng không phục chút nào cả. Từ lúc Cảnh Phong quản lí, quán bar
đã đi vào quỷ đạo hơn, hơn nữa, doanh thu hàng tháng không ngừng tăng cao, cũng ít có sự gây lộn đánh nhau làm
quán bị thiệt hại gì cả. Lần này là lần đầu tiên, có chuyện xảy ra, nhưng lúc đó Cảnh Phong vắng mặt, người quản lí
là anh và Hải, nhưng hai người lại chẳng bị nói câu nào, toàn bộ đều đổ lên đầu Cảnh Phong.
Dù sao đi nữa, đối với những nơi công cộng mà họ đang trông coi, những chuyện gây lộn đánh nhau diễn ra thường
xuyên, huống chi là còn có người cố tình quấy phá. Cho dù người coi là Cảnh Phong đi chăng nữa, sự việc cũng sẽ
xảy ra rồi. Huống hồ mấy ngày hôm nay, Cảnh Phong đã ra sức giải quyết ổn thỏa hết mọi chuyện rồi.
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, việc coi sóc địa bàn ở đây tạm thời sẽ giao lại cho thằng Hải – Ông chủ của họ lạnh
lùng phán một câu.
- Ông chủ - Hải giật mình kêu lên.
- Thật là bất công, anh Cảnh Phong, anh ấy ….- Thái bức xúc quá,...