Disneyland 1972 Love the old s
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
t hộp đồng làm ăn lớn của ba đi gấp tàu bay giấy ấy, ba giận lắm, cho nên từ đó tuyện bố không ai được vào
trong đó nữa – Nói thì nói thế, cô vẫn thường lao vào phòng thường xuyên để làm nũng với ba cô.
Cẩm Tú nghe vậy thì thất vọng vô cùng, cô cứ nghĩ là có thể vào được bên trong phòng ông ta, nào ngờ phòng lại bị
cấm vào. Cô sốt ruột vô cùng, bây giờ không vào được, đến khi hai vợ chồng lão về càng khó vào hơn nữa.
Tiếng điện thoại reo phá tan suy nghĩ của Cẩm Tú, Kiều Chinh không nói gì thêm, quay người đi nghe điện thoại.
Cẩm Tú không cam lòng, cô thử xoay nấm cửa, quả nhiên là đã khóa. Nhìn cái ổ khóa rồi nhìn mấy chìa khóa phòng
trên tay mình, rõ ràng chẳng có cái nào hợp với nó cả, Cô thở dài buồn bã đi xuống dưới lầu.
Kiều Chinh đang nói điện thoại bên dưới, chẳng biết là ai chỉ thấy Kiều Chinh vâng dạ liên tục, cười vui vẻ vô cùng.
Cúp điện thoại, Kiều Chinh hớn hở nói:
- Ngày mai ba mẹ mình về đó. Ba nói mua rất nhiều qua cho hai chúng ta.
Cẩm Tú nghe ông bà Sĩ Nghiêm về thì buồn rầu không vui nhưng vẫn cố gượng cười nói:
- Thế thì hay quá.
- Reng……
Tiếng chuông cửa bên ngoài chợt reo lên, Cẩm Tú liền đi mở cửa rồi quay đầu nói với Kiều Chinh:
- Là cảnh sát , họ đến điều tra.
Kiều Chinh không đáp, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Dẫn đầu vẫn là trong úy Long Sơn trong bộ đồng phục màu xanh lá, tay cầm kẹp hồ sơ, đầu đội nón trông rất oai
phong. Long Sơn nhìn Kiều Chinh, ánh mắt dịu dàng quan tâm hỏi:
- Không sao rồi chứ? Đã làm em sợ hãi lắm đúng không?
- Thật ra….- Kiều Chinh nhìn Long Sơn ái ngại, hay tay chà sát vào nhau – Không phải là em bị bắt cóc đâu.
- Không phải? – Long Sơn nhíu mày quay lại nhìn Cẩm Tú, khiến Cẩm Tú đứng như trời chồng không biết nói sao
chỉ đưa mắt nhìn Kiều Chinh.
- Không phải lỗi của bạn ấy đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi. Thật ra, chỉ là trò đùa của một người bạn, vốn định trêu em
thôi, nào ngờ Cẩm Tú nhìn thấy sự việc như thế mới hốt hoảng báo cảnh sát. Thật xin lỗi, đã làm phiền thời gian quý
báu của các anh. Mọi phí tổn đi lại của các anh, chúng tôi xin bồi thường hết ạ - Kiều Chinh tõ vẻ áy náy giải thích.
- Không sao, dù sao bình yên là được rồi. làm phiền em ký tên vào đây để chúng tôi kết thúc vụ án – Long Sơn thấy
ánh mắt long lanh đầy áy náy của Kiều Chinh thì muốn an ủi bèn đáp, rồi cho người ghi giấy hồ sơ đưa cô ký.

- Cám ơn…..
Trao đổi thêm vài câu, cảnh sát cũng chào ra về, Kiều Chinh mới thở nhẹ ra, cô quay đầu cười ngượng nói với Cẩm
Tú:
- Xin lỗi, tại ba mình dặn nói như thế, bởi vì ba sợ nếu khai ra, động bọn của chúng sẽ không để yên, có thể chúng
sẽ trả thù, cho đên đành nhắm mắt xem như chưa từng xảy ra vậy.
Ba người cảnh sát chạy xe đi được một đoạn rồi một người mới lên tiếng đặt câu nghi vấn.
- Sơn, cậu nghĩ thử xem, đó có thật sự là trò đùa hay không? Dù sao thì ông Hoàng Sĩ Nghiêm này cũng thuộc diện
theo dõi của chúng ta. Vụ bắt cóc này, lí nào lại thế.
Long Sơn không đáp, anh chìm trong suy nghĩ

Ba mẹ Kiều Chinh về trên chuyến bay sớm nhất, khi thấy ba mẹ bước vào, Kiều Chinh liền chạy sà vào lòng mẹ
mếu máo khóc. Bà Kiều Chinh sót xa con gái, cũng ôm con mà nâng niu, ngay khi biết tin con bị bắt, bà đứng ngồi
không yên, chỉ mong bay thật nhanh chạy về nhà xem con thế nào. Giờ được ôm con trong vòng tay, bà mới có thể
an lòng.
- Được rồi, dù sao cũng đã êm xuôi rồi, hai mẹ con đừng có thế nữa, Kiều Chinh, mẹ con đi máy bay cũng mệt, để
mẹ con nghỉ chút đã – Ông Sĩ Nghiêm lên tiếng nhắc.
Kiều Chinh nghe vậy thì cười cười buông mẹ ra, rồi vội giúp mẹ mang vali đi lên lầu. Cẩm Tú cũng đến giúp một
tay, ông Sĩ nghiêm nhìn Cẩm Tú vui vẻ nói:
- Chắc mấy ngày nay cháu vất vả lắm đúng không? Người giúp việc nghỉ, hai bác lại đi vắng, đều là nhờ cháu chăm
sóc tốt cho Kiều Chinh, nếu không hai bác chẳng an tâm mà đi.
- Con đâu có giúp gì đâu bác, con vẫn thấy có lỗi với hai bác vì việc Kiều Chinh xảy ra chuyện như thế mà chẳng
giúp được gì – Cẩm Tú đang xách va li thì quay người lắc đầu đáp.
- Bác có mua quà cho hai đứa, lên lầu bác mở va li lấy ra cho, dù sao không có con, hai bác phải tìm người khác
vào nấu cơm dọn dẹp cho Kiều Chinh, nhưng người lạ thì hai bác không an tâm giao nhà cửa cho lắm – Bà Kiều Lan
nhìn Cẩm Tú bắt đầu có chút cảm tình.
- Dạ, con cám ơn hai bác đã không xem con như người ngoài – Cẩm Tú cười nói.
Vào đến phòng, bà kiều Lan lôi ra rất nhiều thứ như đồ lưu niệm, quần áo, trang sức đẹp, đắc tiền….mà hầu như đều
là mua cho Kiều Chinh, nhưng Kiều Chinh dường như có hứng thú với bánh kẹo hơn. Giờ thì Cẩm Tú đã hiểu vì
sao, Kiều Chinh chẳng thích thú gì với chúng, cô có quá nhiều, đến nỗi cảm thấy chúng quá vô vị. Trong lòng Cẩm
Tú bỗng thấy tủi thân vô cùng, nếu cuộc sống ở nhà cô chỉ cần bằng 1 phần trăm Kiều Chinh thôi, cô cũng cảm thấy
may mắn vô cùng rồi.
- Đây là quà của cháu – Bà Kiều Lan cầm một hộp quà lớn và máy hộp quà nhỏ đưa cho Cẩm Tú.
- Dạ, cháu được bác thương cho ở nhờ, cháu đã vô cùng biết ơn, cháu nào dám đòi hỏi gì thêm. Với lại những phần
quà này chắc là rất đắt, bác cứ để cho Kiều Chinh – Cẩm Tú vộ vàng từ chối ngay, mặc dù cô vô cùng muốn nhìn
ngắm chúng
- Không sao, cháu cứ nhận đi, cái này cũng không đắt lắm – Bà Kiều Lan cười nhạt, đối với bà, những thứ này
chẳng đáng bao nhiêu cả - Cháu cứ coi mình là con cháu trong nhà, nhận cho bác vui.
Cẩm Tú run run nhìn bà Kiều Lan với lòng biết ơn vô hạn , cô thận trọng nhận lấy mấy món quà mà bà Kiều Lan
mua cho mình. Kiều Chinh đang ăn bánh lúc này mới hứng thú quay đầu nhìn rồi giục Cẩm Tú:
- Mau mở ra xem đi, mẹ mình mua đồ thì không bao giờ lệch size đâu.
- Con đó, mau lau chùi tay cho sạch sẽ để, kẻo cầm vào làm dơ mất – Bà Kiều Lan nhìn con gái trach yêu.
Kiều Chinh cười hì hì rồi lấy khăn giấy lau sạch tay rồi nhanh nhảu giúp Cẩm Tú mở chiếc hộp lớn nhất ra, Kiều
Chinh tròn mắt thích thú lôi ngay ra chiếc váy màu xanh lam nhạt bằng lụa rất đẹp, cô vội ướm thử lên người Cẩm
Tú, rồi hối thúc Cẩm Tú, vào phòng tắm thử xem nhanh lên.
Cẩm Tú cười ngượng đành vào trong thử đồ, khi cô bước ra một cách êu kiều, nhẹ nhàng càng khiến chiếc váy bằng
lụa mặc trên người cô trở nên thanh thoát hơn. Kiều Chinh không khỏi kêu lên một tiếng :” Đẹp quá”, khiến Cẩm Tú
đỏ bừng gương mặt.
Trò chuyện thêm một lúc thì cả hai trở về phòng Kiều Chinh, Kiều Chinh bảo Cẩm Tú cứ thế mà mặc về phòng
chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, vô tình chạm mặt ông Sĩ Nghiêm vừa từ phòng bước ra. Hoàng Sĩ Nghiêm nhìn theo
bóng Cẩm Tú khóe môi cong lên, ánh mắt sáng rực

Hôm sau, Kiều Chinh được Cẩm Tú rủ rê đến nhà Cảnh Phong lần nữa, Kiều Chinh vốn định từ chối, nhưng nghĩ
lại thì gật đầu. Lần này, cảnh Phong không có nhà, cô ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ xem tivi không vào quấy phá
Cẩm Tú nấu cơm nữa.
- Đã khỏe r...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online