12:39 - 27/07/2015
ứng tên đều thuộc về nguyên đơn, không phải chia cho bị đơn.***
Trước khi ra về, tôi bày tỏ lòng biết ơn với luật sư Trình, nói cho chị biết, tôi sẽ nhanh chóng thanh toán những chi phí còn lại. Luật sư Trình cầm tập tài liệu dày, nói với tôi bằng thái độ hết sức chân thành: “Cảnh tiểu thư, giúp cô thắng vụ kiện này là trách nhiệm của tôi nhưng tôi thật lòng hy vọng cô không thắng, bởi tôi có thể nhận ra cô vẫn còn yêu cậu ấy. Tình yêu của cậu ấy dành cho cô... cũng rất sâu sắc. Nếu cô kiên quyết ly hôn vì quan hệ giữa cậu ấy và Hứa Tiểu Nặc, tôi chỉ có thể nói, về mặt pháp luật, những chứng cứ đó không thể chứng minh cậu ấy ngoại tình.”
Tôi cười cười. “Cám ơn chị đã nói với tôi điều này.”
“Tôi vừa nghe Cảnh tiên sinh ủy thác luật sư kháng án. Rất xin lỗi, chắc cô phải tìm luật sư khác phụ trách phiên phúc thẩm, tôi còn vụ kiện khác nên không thể giúp cô.”
Mặc dù thắng kiện nhưng tôi không hề cảm thấy vui mừng. Tôi lặng lẽ đi ra cổng tòa án. Tuyết trắng rơi đầy trước cánh cổng trang nghiêm. Tôi thích cảm giác giá lạnh này vì nó có thể làm đông cứng mọi cảm xúc, khiến tôi không còn thấy bi thương.
Tôi vừa mở cửa ô tô đỗ trước cổng, Cảnh Mạc Vũ đuổi tới, túm tay tôi. Lòng bàn tay nóng rực của anh nắm chặt cổ tay tôi. Hoa tuyết rơi xuống chân mày anh, từ từ tan chảy. Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt gặp vẻ đau khổ và quyến luyến không hề che đậy trong đôi mắt đen láy của anh. “Tại sao em không thể tin anh?”
Tôi không cự tuyệt, chỉ bình thản mỉm cười. “Vấn đề này anh nên đi hỏi quan tòa. Chính ông ấy không tin anh, chính ông ấy phán xử toàn bộ tài sản của Cảnh gia là của tôi. Nếu không phục, anh có thể xin kháng án, với điều kiện anh cho đây là một việc làm vẻ vang.”
“Quan tòa không hiểu anh, em cũng không hiểu anh sao?”
Tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ. “Thật ra, tôi chưa bao giờ hiểu anh…”
Cửa xe ô tô ở vị trí ghế lái mở ra, Văn Triết Lỗi nho nhã bước xuống. Anh ta cầm ô đi đến, che cho tôi để tuyết không rơi xuống đầu tôi. “Cẩn thận kẻo bị cảm!”
Tôi nhận chiếc ô trong tay anh ta, mỉm cười. “Cám ơn, anh đợi em thêm một lát.”
Cảnh Mạc Vũ từ từ buông tay, không tiếp tục sự cứu vãn vô ích. Mặc dù trắng tay nhưng anh vẫn kiêu ngạo như thường lệ, vẫn không chịu cúi đầu, hạ giọng khẩn cầu.
Tôi quay người bỏ đi, không muốn ở lại dù chỉ một giây.
“... Những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về toàn bộ.” Giọng nói trầm thấp của Cảnh Mạc Vũ vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu, cười khinh thường. “Cảnh Mạc Vũ! Đợi đến ngày có bản lĩnh đòi về, anh hãy đến nói với tôi câu này.”
Ô tô lướt qua người Cảnh Mạc Vũ, làn gió thổi bay vạt áo mỏng của anh. Nhất định anh đang rất lạnh bởi sắc mặt anh nhợt nhạt hơn tuyết trắng.
Điện thoại di động đổ chuông, trên màn hình không hiện số. Tôi bắt máy, đầu kia truyền tới giọng nói nôn nóng nhưng không mất đi sự trầm ổn: “Xin chào Cảnh tiểu thư, tôi là Ngô Cẩn Mân, tôi vừa đọc email cô gửi cho thư ký của tôi... Cô có thể cho tôi biết cô lấy tấm ảnh đó ở đâu không? Cô quen biết người trên ảnh sao?”
“Tôi biết anh ấy. Anh ấy là người con trai ba tôi nhận nuôi từ hai mươi tư năm trước...” Văn Triết Lỗi quay lại nhìn tôi, thích thú nghiên cứu vẻ mặt của tôi. Tôi giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Lúc đó anh ấy mới có một tuổi.”
“Cảnh tiểu thư, cô còn biết gì về cậu ấy? Có thể nói với tôi không?”
“Rất nhiều. Ví dụ nhóm máu của anh ấy là Rh âm tính. Ở đốt xương sườn thứ tư trên thắt lưng anh ấy có vết bớt. Cổ anh ấy đeo sợi dây chuyền có mặt hình chữ thập màu bạc, là vật kỷ niệm ba mẹ ruột để lại cho anh ấy…”
Ngô Cẩn Mân không còn bình tĩnh được nữa, ông ta tỏ ra vô cùng sốt ruột. “Cậu ấy đang ở đâu? Bây giờ tôi có thể gặp cậu ấy không?”
“Tất nhiên có thể. Anh ấy đang ở thành phố A của Trung Quốc... Anh ấy tên Cảnh Mạc Vũ. Chắc ngài sẽ dễ dàng tìm thấy anh ấy…”
Sau khi tôi cúp điện thoại, Văn Triết Lỗi mới mở miệng: “Cô kiên quyết đòi ly hôn với anh ta không phải vì ba mẹ ruột của anh ta đấy chứ?”
Tôi không nhìn qua gương chiếu hậu nữa, quay sang Văn Triết Lỗi. “Bác sĩ Văn, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh là chuyên gia tim mạch, vấn đề tâm lý học không thuộc chuyên ngành của anh.”
“Tâm ý tương thông, tôi không hiểu tâm lý của cô thì làm sao có thể chữa trị bệnh tim cho cô?”
“Tâm lý của tôi chẳng có vấn đề gì cả.” Tôi nói.
“Bây giờ mới thấy đúng là không có vấn đề.” Văn Triết Lỗi mỉm cười, gật đầu, chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ cô định đi đâu?”
Tôi lại quan sát qua gương chiếu hậu. “Tới khách sạn anh đang ở.”
Khóe mắt Văn Triết Lỗi cong lên để lộ vẻ thích thú. “Khách sạn tôi đang ở?”
“Tim tôi không khỏe, cần anh giúp tôi kiểm tra.”
Sắc trời u ám, tuyết rơi không ngừng nghỉ. Tôi đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, điện thoại di động ở bên tai đã kết nối hai mươi phút, nóng bỏng trong tay tôi. Nhưng ở đầu máy bên kia, ba tôi vẫn không có ý dừng lại, giọng trách móc: “Từ nhỏ đến lớn, con muốn làm gì ba cũng chiều con, nhưng ly hôn với Mạc Vũ là chuyện lớn, con dám không hỏi ý kiến ba, rốt cuộc con có còn coi ba là ba của con không hả?”
“Ba biết, Mạc Vũ dây dưa, không chịu cắt đứt quan hệ với con bé đó là nó không đúng, nhưng người đàn ông như nó, dù không bị con bé đó bám lấy thì cũng sẽ có người phụ nữ khác... Vì chuyện nhỏ như vậy mà đòi ly hôn, con đúng là càn quấy quá! Con mau về nhà, xin lỗi Mạc Vũ... Chắc con không biết, nó bận rộn đi tìm con, bị sốt cao suốt nửa tháng cũng chẳng bận tâm. Con còn muốn nó thế nào nữa?”
Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vén rèm cửa, ô tô của Cảnh Mạc Vũ trước cửa khách sạn bị phủ một lớp tuyết mỏng. Thảo nào lúc nắm tay tôi, lòng bàn tay anh lại nóng như vậy, hóa ra anh đang bị sốt.
Chiếc xe bên dưới khởi động nhưng mới đi được nửa mét lại dừng lại. Tôi hỏi: “Ba! Con bảo ba nói với anh ấy chuyện đó, ba đã nói chưa?”
“Ba... Chúng ta đừng nói cho nó biết thì hơn.”
“Con đã liên hệ với Ngô gia rồi, ba mẹ anh ấy sẽ nhanh chóng tới thành phố A. Ba, ngày này sớm muộn cũng đến.”
“Được thôi... Ngôn Ngôn! Nếu Mạc Vũ thật sự muốn quay về với ba mẹ ruột, con hãy đi cùng nó. Người làm sai là ba, nếu nó có hận cũng chỉ hận một mình ba, không liên quan đến con... Mạc Vũ là người thấu tình đạt lý.”
“Ba, con không đi...”
“Con bé ngốc này, con gái xuất giá như bát nước đổ sang chỗ khác, không lấy lại được. Ba không hy vọng con ngày ngày ở bên cạnh ba. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, con về thăm ba là được rồi... Nghe lời ba, con hãy đi tìm Mạc Vũ, đưa nó về nhà, gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm. Sau bữa cơm đoàn viên, con hãy cùng nó đi Mỹ nhận người thân, cùng nó hưởng vinh hoa phú quý, sống cuộc sống hạnh phúc...”
Tôi lặng lẽ lắc ...