Duck hunt
*Danh ngôn tình yêu:
12:44 - 27/07/2015
i lửng thửng trên con đường vắng, Kim chẳng suy nghĩ được gì nhiều vì có quá nhiều thứ đang xuất hiện trong đầu cô. Toàn là những thứ gây nhức mỏi tâm trí. Một người từng là tri kỷ, cũng từng là kẻ thù đột ngột xuất hiện, một người từng là bạn tốt, từng là mẫu hình lý tưởng cũng đùng đùng có mặt trong một diện mạo hoàn toàn khác. Và người cần thì lại biến đâu mất. Kim cầm điện thoại, nhấn vào danh bạ, chẳng có số của ai. Ngay cả của Karo.

- Karo ơi! Anh ở đâu?

Bất chợt Kim gọi lớn. Cô ghét cái cảm giác một mình lang thang như thế này lắm. Cô không thích. Cô không muốn. Cô không chấp nhận được. Giờ đây cô cần có một người ở bên, một người cho cô bờ vai để có thể gạt đi những tâm tư đầy sóng gió trong lòng.

Trả lời lại Kim chẳng có gì ngoài sự im ắng của cỏ cây và những cơn gió chốc chốc lại khiến cơ thể rùng mình vì lạnh buốt.

Một đám người nhốn nháo chạy lại phía Kim khiến cô giật mình và núp vội vào bụi rậm bên đường. Ở cái nơi này, trong cái giờ này, nguy hiểm tập trung nhiều nhất.

Qua ánh sáng của cây đèn điện trên cao hắt xuống, Kim nhìn thở nhìn. Đám người đó khoảng năm sáu người, đều là nam giới. Nhìn thái độ của họ rất lén lút và đáng nghi. Đến khi tên cuối cùng trong số họ chạy khuất hẳn thì cô mới dám bước ra, một cách đầy thận trọng.

Ban đêm đường phố thật là nguy hiểm biết bao!

Định bụng quay lại đường lớn để tìm một nơi nào đó có nhiều ánh sáng và đông dân, bước chân Kim lại chần chừ vì một thứ gì đó vừa xuất hiện trong mắt cô.

Quay lại nhìn. Một bóng đen nào đó đang tiền về phía Kim, rất nhanh, rất nhanh, trên tay còn mang theo vật gì đó.

Cô hốt hoảng, hai mắt mở to, môi mấp máy chuẩn bị hét lớn.



PHẦN 16: NHỮNG CẢM XÚC KHÔNG TÊN



- Hoàng Kim!!!

Bóng đen gọi tên cô một cách hùng hồn. Kim giật mình. Đứng yên và chờ đợi.

Đến lúc ánh sáng phớt lên người kẻ lạ mặt, Kim mới hoàn hồn nhận ra đó chính là Karo.

- Ôi! Anh làm em đứng tim!

Cô thở phào và tiến lại gần, nhưng rồi sự ngạc nhiên vẫn chưa dừng lại khi Kim nhìn thấy Karo đang bế trên tay một cô gái.

- Ai thế anh?

- Không có thời gian nói nhiều! Đưa cô ta đến bệnh viện nhanh!

***

Bệnh viện thành phố.

Kim và Karo vội vàng tạm trốn đi khi người nhà của cô gái xuất hiện. Đúng hơn là cô không muốn họ nhìn thấy mình. Vì đơn giản cô gái nằm trên giường với những vết bầm tím đầy người chính là Lam Thy.

- Đó là em của dì ghẻ cô sao?

Karo hỏi Kim khi cả hai đang ngồi trên xe.

- Vâng!

Kim thở dài.

- Lúc trước nghe cô kể thì có vẻ họ không hề tốt với cô. Vậy tại sao lúc nãy nhìn cô lại hốt hoảng như thế?

Karo nhìn sang Kim với vẻ đầy thắc mắc.

- Em cũng không biết nữa…

Một câu trả lời đầy bất lực. Kim mệt mỏi tựa đầu vào cửa xe ô tô và nhìn xa xăm…

Hai tiếng trước đây…

Tận tới khi cùng Karo đưa cô gái đến cổng bệnh viện Kim mới ngỡ ngàng nhận ra người đang ngất xỉu trên tay anh chính là cô em Lam Thy đầy đanh đá. Hỏi ra mới biết lúc Karo đi ngang khu vực vừa nãy thì nghe thấy tiếng la hét kêu cứu, chạy vào xem mới biết Lam Thy đang bị năm tên thanh niên bắt nạt và đánh đập. Nhanh trí giả tiếng còi xe và của cảnh sát và liều mình xông vào, Karo mới có thể cứu cô nàng trong gang tấc. Đoạn đường ấy khi đêm xuống rất ít người qua lại vì là nơi tập trung của nhiều băng đảng. Có lẽ vì nhẹ dạ cả tin nên Lam Thy đã bị lũ khốn lừa gạt rồi đưa vào trong này.

Nhìn cô em gái chảnh chọe điệu đàng ngày nào bị đánh đến sưng mặt cùng vô vàn vết thương trên người, lòng Kim bỗng chùng xuống. Một sự cảm thương sâu sắc mà chính cô cũng không tài nào hiểu nỗi. Lo lắng, bồn chồn, đứng ngồi không yên là những biểu hiện của Kim trong lúc chờ đợi bác sĩ khám cho Lam Thy.

- Con nhỏ có sao không?

Kim níu vạt áo bác sĩ hỏi vội vã.

- Tình hình may là không tệ lắm. Nhưng vết thương ngoài da khá nghiêm trọng. Có lẽ bệnh nhân đã chống cự và bị đánh đập rất dữ dội. Tôi nghi ngại về tinh thần của cô gái sau khi tỉnh dậy. Đây có lẽ là một cú shock rất lớn.

Kim cảm giác chân mình như đang bước hụt đi. Nhìn sang, Lam Thy vẫn bất tỉnh trong bộ quần áo rách bươm và đầu tóc bù xù, Kim thấy tim mình nhói đau đến kỳ lạ. Thực sự chưa bao giờ Kim nghĩ mình thương yêu gì con bé, thậm chí còn rất ghét nó vì chưa bao giờ nó đối xử tử tế với cô. Nhưng không hiểu sao tận trong thâm tâm Kim vẫn có một cái gì đó liên kết với Lam Thy và Lam Thu, không thể nào cắt lìa được.

***

Về nhà, Kim mệt mỏi nằm lăn ra giường. Một buổi tối ngoài sức tưởng tượng của cô. Bây giờ cô đang nhớ đến bố, dì Lan và Lam Thu. Có lẽ họ lo lắng và đau buồn nhiều lắm khi thấy Lam Thy gặp chuyện như vậy. Hồi trước, mỗi lúc con nhỏ đòi đi bar chơi với đám bạn bố đã cấm cản rất nhiều, nhưng Lam Thy vẫn chứng nào tật nấy, chẳng bao giờ chịu nghe lời. Chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi mà Lam Thy đã phổng phao như cô nàng hai mươi nên tư tưởng ăn diện cũng xuất hiện trong đầu con nhỏ từ khá sớm. Nào là áo quần hở hang sexy, nào là phấn son, nào là trang sức, mọi thứ dì Lan đều sắm sửa cho nó y như một nàng tiểu thư chính hiệu. Những chốn ăn chơi sang trọng đắt tiền cũng hấp dẫn con nhỏ ngay từ lúc nó chỉ mới là học sinh cấp hai. Nhiều lúc Kim nghĩ, sự xinh đẹp thực sự đem lại cho con người điều gì nếu như không thể nào điều khiển được nó mà chỉ biết phụ thuộc và lợi dụng nó. Quả là một vấn đề khá nan giải…

- Chưa ngủ à?

Karo không biết từ đâu xuất hiện lù lù bên cạnh. Nhưng lần này không khiến Kim giật mình.

- Em không ngủ được.

Cô ngồi dậy với vẻ mặt đầy thiểu não.

- Lần sau đừng vào mấy nơi như vậy nữa. Nó không hợp với cô.

Anh nói một câu nhẹ bỡn rồi lại quay đi. Nhưng Kim vội níu lại.

- Gì thế?

- Tay anh…bị thương rồi này!

Kim nhìn vào vết xước dài trên khuỷu tay của Karo rồi vội vã chạy ra khỏi phòng, ít giây sau thì trở lại với một đống đồ lỉnh kỉnh trên tay.

Mọi sự diễn ra sau đó thì chắc mọi người cũng biết. Karo ngồi im, để mặc cho Kim xử lý vết thương trên tay anh theo một phương pháp rất riêng của cô nàng. Kim quên mất rằng Karo là một bác sĩ hạng giỏi, và việc băng bó thiếu chuyên nghiệp của Kim không khỏi khiến anh phải nhăn nhó đau đầu.

- Xong rồi đấy!

Kim cười nhẹ sau khi dán miếng băng phủ kín vết thương của Karo.

- Cô vẫn thường băng bó như thế này mỗi lúc có vết trầy xước à?

Một câu hỏi đầy tính nghi ngờ của anh chàng, kèm theo một cái nhăn trái bác học.

- Vâng! Sao thế ạ?

Kim trả lời vừa dọn dẹp đống lộn xộn cô bày bừa nãy giờ. Chỉ một vết thương nhỏ xíu nhưng có vẻ Kim đã vô cùng cẩn trọng khi rưới gần hết chai oxi già và tốn gần hết bịch bông gòn.

- Không có gì. Nhờ cô mà tôi không hề muốn mình bị thương thêm lần nào nữa<...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online