*Danh ngôn tình yêu:
12:44 - 27/07/2015
a nhỏ. Lúc cô còn ở đó bố thương họ lắm mà.

Và rồi từng nơi bố đi ngang qua đều làm tim Kim đau nhói…

Có một điều gì đó thật buồn và thật đáng kinh ngạc.

Rời khỏi quán cà phê, bố đi tới cửa hàng bánh kẹo đầu đường, nơi lúc nhỏ ông luôn dẫn cô đến và mua thật nhiều viên kẹo ngọt hình quả dâu, loại kẹo mà cô thích nhất. Kim thấy khóe mắt mình cay xè. Có lẽ nào bố vẫn còn nhớ tới đứa con này, nhớ tới những kỳ niệm đầy ngọt ngào lúc cô chỉ mới đi chập chững?

Cầm gói kẹo trên tay, bố đi tiếp trên vỉa hè đã hao mòn vì gió bụi thời gian, rạp chiếu phim là nơi tiếp theo bố dừng chân lại. Kim thấy một bức tranh ký ức hiện lên trong đầu mình. Đó là vào những ngày đông lạnh như hôm nay, bố bế cô trên tay, cầm lấy đôi tay gầy của mẹ và dẫn cả hai vào trong rạp, xem một bộ phim hài hước và cảm động. Kim lúc ấy chẳng hiểu được những gì chiếu trên phim. Chỉ thấy bố mẹ nắm tay nhau, cùng ôm hôn cô và mỉm cười đầy hạnh phúc.

Ôi ngày xưa…

Và rồi bố lại đi sau khi đứng trước rạp khá lâu. Kim sắp khóc nhưng cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt. Có lẽ mọi thứ chỉ do mình cô hoang tưởng mà thôi. Bố không nhớ nhung gì cô và mẹ cả đâu…Kim tự dối lòng mình như thế…

Những quả cầu pha lê tuyết lại lấp lánh trong mắt cô. Bố làm gì ở đó kia chứ? Sao bố lại đứng trước cửa hàng ấy, nhìn vào trong tủ kính ấy. Sao bố lại khiến lòng cô đau nhói như thế này?

Núp sau tường của ngôi nhà đối diện, Kim cứ thế chăm chăm nhìn về phía cô. Cô nhìn tất cả. Từ gương mặt, mái tóc, áo quần và cả nước da. Bố ốm đi nhiều quá. Gương mặt cũng không còn căng tràn sức sống như ngày xưa nữa. Tóc bố mới hôm nào còn đen nhánh mà giờ đã lấm tấm sợi bạc. Kim nghẹn lòng. Giờ đây cô muốn chạy lại ôm bố lắm. Nhưng đôi chân không cho phép cô đi. Đôi chân biết rằng có tới gần thì cũng phải quay lại thôi. Bố đã không thèm đi tìm cô từ khi cô rời bỏ căn nhà đó.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai con người cứ thế đứng yên nhìn về một phía. Bố nhìn vào những quả cầu tuyết với nụ cười khổ ải trên môi, Kim thì nhìn bố bằng đôi mắt chơi vơi, như kiểu hai người đã cách xa nhau cả vòng quả đất.

Rồi bố lại đi. Những bước chân đầy mệt mỏi. Nhìn bố bây giờ ai có thể tin rằng đó là một nhà khoa học sang trọng và trí thức. Sự nhầu nhĩ của áo quần và đôi giầy dính đầy đất cát cùng đôi mắt thất thần của bố khiến người khác sợ hơn là quý. Làm sao dì Lan lại có thể để bố như thế khi biết tính bố rất chăm chú cho vẻ bề ngoài? Kim tự hỏi và càng thấy giận bà dì ghẻ ác độc hơn. Bà đã cướp bố từ tay Kim thì đáng lẽ bà phải chăm sóc bố tốt hơn Kim chứ. Đúng là chẳng có ai tốt bằng mẹ, và bố cũng sẽ không bao giờ tìm được một người vợ nào tuyệt vời như mẹ.

Trời đã chuyển sang chiều muộn, Kim cứ đi như thế. Không thấy mỏi, không thấy đói, chỉ thấy buồn. Cũng đã lâu lắm rồi cô mới có dịp được nhìn ngắm bố mình trong một khoảng thời gian dài như thế. Lúc trước ở nhà bố cứ ngồi trong phòng làm việc, chỉ xuất hiện khi có bữa ăn trưa hoặc tối. Mà Kim khi ấy cũng không thể nhìn bố một cách tự nhiên và thoải mái được. Dì Lan và mấy đứa nhỏ không phút giây nào là không hành hạ cô.

Quán nhậu ven đường có lẽ đã là điểm dừng chân cuối cùng của bố trong hôm nay. Kim thấy khó nghĩ vô cùng khi không thể vào trong quán toàn là đàn ông và ngồi một mình được. Thế là cô chọn một chỗ ngồi sát cửa kính của quán ăn đối diện để có thể nhìn thấy bố. Không hiểu sao cô có cảm giác mình cần phải bên cạnh bố hôm nay. Rất cần…

Bố uống rất nhiều. Kim thấy xót xa. Bố Kim không uống được bia rượu, chỉ có thể nhấp môi. Vậy mà hôm nay bố lại uống như uống nước lã. Những chai bia rỗng lần lượt xếp hàng trên bàn, bố vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Kim định bụng chạy qua và bảo bố ngừng lại, vì cô biết nếu cứ thế này thì bố sẽ không chịu đựng được mất. Nhưng rồi cô lại ngồi xuống. Cô biết tính bố. Rất cứng đầu. Cô cũng được thừa hưởng tính cách ấy. Có lẽ bố đang quá buồn và không còn cách giải tỏa nào khác ngoài việc uống thật nhiều. Đàn ông khác phụ nữ ở cách thể hiện cảm xúc. Đôi khi chúng ta nên tôn trọng hơn là cấm đoán một cách dữ dằn.

Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, quá ăn của Kim đã treo biển đóng cửa. Cô vội vã trả tiền và chạy ra ngoài tiếp tục đứng đợi bố.

Trời càng về khuya càng lạnh. Gió thổi từng đợt dài làm tê buốt cả người. Chẳng ai muốn đi ngoài đường vào cái giờ đó nên những bước chân cứ hối hả dần. Chỉ có Kim là đứng yên và hít hà hai bàn tay để đợi bố về.

Quán nhậu thường đóng cửa rất muộn. Kim bắt đầu thấy lo. Cô lo cho chính mình. Nếu cứ thế này thì chắc Kim không chịu được mất. Mặt cô đã lạnh ngắt đi, hai tay cũng thế, đôi chân thì cứ như tê lại và không thể cử động được. Bố thì vẫn uống từng ly to đùng và chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Bỗng những âm thanh mạnh bạo vang lên khiến Kim giật mình. Cô phóng ào vào trong quán.

- Bố!

Kim hét lên khi thấy bố đang nằm dài trên sàn, trước mặt là một ông mập ú cũng đang trong tình trạng ngoắc cần câu.

- Sao dám đánh tôi? Bây giờ đến cả một tên hèn kém cũng dám coi thường Bình Tân này sao? A a a a…

Kim đỡ bố dậy khi ông không thể nào tự đứng vững. Mặt bố đỏ ong, cả người toàn mùi bia rượu và chỉ thẳng tay vào ông mập ú quát lớn.

- Gì? Muốn ăn đòn tiếp hả? Thích thì chiều! Nhào vô!

Ông mập tức tối tiến lại phía Kim và bố, hất mặt thách thức. Cả hai người có vẻ đã uống quá nhiều và không còn chút tỉnh táo nào nữa.

- Tôi sợ à! Nhào thì nhào!

Bố Kim vẫn cố gắng quơ tay để nghênh chiến với đối thủ mặc dù mắt đã không còn nhìn rõ đường. Kim dùng hết sức để cản bố lại, đồng thời nhờ chủ quán và những người xung quanh vào can ngăn. Tình trạng lúc ấy rất lộn xộn và huyên náo.

Phải mất một lúc sau thì cuộc đấu khẩu giữa hai người đàn ông say xỉn mới được chấm dứt sau khi cả hai đã lăn ra ngủ khò khò. Dân nhậu là vậy. Chỉ mạnh miệng được lúc đầu. Xong đâu đấy lại ngủ lăn ra như chết.

- Thôi! Trả tiền rồi đưa bố cô về đi! Ăn mặc lịch sự thế kia mà cũng giang hồ gớm!

Bà chủ quán phất tay, vẻ mặt rất dữ tợn.

Kim vội gật gật đầu rồi tìm ví tiền trong túi bố. Nếu cô có đủ tiền thì cũng đã trả dùm bố rồi. Nhưng Kim không đi làm thêm, chỉ sống dựa vào Karo nên chuyện tiền bạc lúc này Kim chưa thể ý thức được.

Phải khó khăn lắm cô mới móc được chiếc ví từ túi sau của bố vì bố cô nhất định không chịu nghiêng người. Một giây khựng lại, mắt cô mờ đi khi nhìn thấy chiếc ví bố đang dùng. Đó chẳng phải là quà sinh nhật mà cô tặng bố năm ngoái đấy sao? Lúc tặng rõ ràng cô thấy dì Lan đã quăng nó vào sọt rác, sao bây giờ nó lại ở đây chứ?

Nhưng hoàn cảnh không cho cô suy nghĩ nhiều, Kim cầm tiền đưa cho bà chủ quán rồi đỡ bố dậy. ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
XtGem Forum catalog