Duck hunt
*Danh ngôn tình yêu:
12:44 - 27/07/2015
n ra một cách nhẹ nhàng hơn. Dường như sự vùng lên của cô đã có hiệu quả khi mọi người không còn dám nhìn vào Kim và tụm đầu nhau bàn tán. Minh Vy dù thái độ dành cho Kim vẫn không thay đôi nhưng đã thôi dọa nạt và bắt nạt cô. Đối với Kim như vậy là quá đủ rồi.

Nghỉ giữa giờ…

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Kim mở cặp và lấy ra một thỏi kẹo nhỏ. Cô giật nhẹ áo của Nguyễn Tâm để ra hiệu cho cậu nhóc quay lại.

- Có chuyện gì thế người đẹp?

Lớp trưởng nháy mắt cười làm tim cô xốn xang.

- Có thì mới kêu chứ! Nè! Cho bạn đấy! Cám ơn vì luôn đứng về phía mình!

Kim cười tươi và đưa thỏi kẹo trước mặt Tâm. Anh chàng ban đầu khá ngỡ ngàng nhưng sau vài giây đã cười khì đáp lễ.

- Cám ơn nha! Lần đầu có bạn gái tặng kẹo cho mình đấy!

Minh Vy ngồi bên cạnh xì miệng rồi đứng dậy bỏ đi. Kim mặc kệ. Họ đã không muốn chơi với Kim thì Kim sẽ tự đi tìm bạn. Chí ít cô tin rằng mình sẽ tìm được một vài người bạn tốt như Tâm.

- Chiều nay bạn rảnh không? Đi với mình một lát nha!

Kim chủ động “hẹn hò” làm Nguyễn Tâm bối rối. Anh chàng cứ đưa mắt nhìn, nét mặt ngơ ngẩn đến tội.

- Đừng nhìn mình như thế! Chỉ là mình có việc muốn nhờ bạn thôi!

Cô ghé sát tai Tâm thì thầm. Vài giây sau thì anh bạn cũng gật gù đồng ý. Các học viên trong lớp lại được dịp bàn tán xì xào.

Một lớp học thật phức tạp! Nhất là lớp học của những người tiền trưởng thành…

Chiều.

Kim đến trước cổng trung tâm mua sắm như đã hẹn. Nguyễn Tâm vẫn chưa tới. Thật ra Kim “hẹn hò” với anh chàng lớp trưởng chỉ vì một mục đích duy nhất là nhờ anh tư vấn để mua quà cho Karo. Ở chung với Karo đã khá lâu nhưng Kim chưa làm được gì cho anh cả. Nhân dịp Noel đến gần nên cô nàng muốn dành cho anh chàng băng giá ấy một món quà để sưởi ấm phần nào cái khuôn mặt lúc nào cũng đơ như tượng của Karo.

- Xin lỗi mình tới muộn! Đường đông quá!

Nguyễn Tâm chạy ù tới với dáng vẻ tất tưởi. Tất nhiên Kim chẳng hề giận dỗi gì.

- Có gì đâu! Mình cũng mới tới thôi! HiHi!

Cô nàng cười tươi ra hiệu mình vẫn rất bình thường rồi ra hiệu cho Tâm đi vào trung tâm mua sắm. Tính của Kim đôi khi rất dễ chịu và tự nhiên, khiến đối phương thấy thú vị và tò mò. Có lúc yếu đuối, có lúc nhút nhát nhưng cũng có lúc mạnh dạn tự tin. Đó chính là tính cách của Kim. Một tính cách hỗn hợp khó ai giống được.

Cả buổi chiều hôm ấy, hai người đã có một chuyến mua sắm khá…phức tạp. Đến lúc gần về Kim vẫn chưa mua được món quà gì.

- Sao cái gì bạn cũng không thích thế?

Nguyễn Tâm bắt đầu khó chịu khi thấy cái gì Kim cũng lắc đầu trong khi anh chàng là một tay sành điệu trong việc lựa quà.

- Không phải là mình không thích mà vì mình nghĩ người mình tặng sẽ không thích. Thông cảm đi mà!

Kim cười xòa trấn an cậu bạn, không quên nhích tay ra hiệu thông cảm cho nhau khiến Nguyễn Tâm phải nguôi cơn giận và cười cùng cô. Đi bên cạnh Kim, người ta thấy Tâm cười nhiều hơn và cũng tự nhiên hơn.

Bước xuống cầu thang cuốn với đông nghịt người, cả hai bị chen chúc đến mức phải nép hẳn vào một bên thành cầu thang. Kim nhăn nhó mặt mày nhìn sang Nguyễn Tâm. Anh chàng cũng đăm chiêu không kém.

- Sao hôm nay người ta đi siêu thị đông vậy chứ!!!

Kim đặt một câu hỏi đầy…trí tuệ!

- Siêu thị thì ngày nào chả đông. Bạn đúng là…

Dù đang rất mệt vì bị chen lấn nhưng Tâm vẫn phải phì cười vì câu hỏi của cô bạn.

Vì tình hình lúc ấy khá rối ren nên cô không nhận ra anh chàng lớp trưởng đang chăm chú nhìn mình, một cái nhìn rất đặc biệt…

- Xin lỗi cho tôi đi nhờ với!!!

Một giọng nói cất lên đầy vội vã, ngay sau đó thì toàn bộ người có mặt trên thang cuốn bị chao đảo khi có một bà cô với đống đồ trên tay rẻ đám đông và xông xông đi xuống. Không may là bà ta trẹo chân làm đổ hết đồ đạc xuống chân cầu thang khiến không ít người bị ngã theo. Một trong số đó có Kim và Tâm.

Không suy nghĩ được gì nhiều, Kim một tay giữ chặt Tâm một tay bấu vào thành lan can để không phải bị ngã. Anh chàng lớp trưởng sửng sốt trước hành động nghĩa hiệp của Kim:

- Sao bạn lại làm thế…Mình…

- Yên chí! Mình sẽ bảo vệ bạn!

Đó có thể là một câu nói ngớ ngẩn khi xuất ra từ miệng của một cô gái đã hai mươi tuổi. Nhưng xét về khía cạnh tình bạn thì câu nói ấy là một câu nói đáng giá ngàn vàng. Nó cao quý hơn tất cả những lời lẽ hoa mỹ vì nó là lời nói xuất phát từ sự thành thật từ trong trái tim.

Mọi chuyện sau đó dần ổn định khi bảo vệ đã xuất hiện. Kim nhanh chóng thả tay Tâm ra rồi đứng lại ngay ngắn. Riêng anh chàng vẫn đứng ngơ ngẩn và nhìn Kim chằm chằm.

- Ổn rồi! Hehe! Hoàng Kim rất vui khi đã bảo vệ được Nguyễn Tâm khỏi nạn đè người!

Cô cười và đi xuống cầu thang.

- Sao thế? Đi thôi! Không lại bị chèn tiếp đấy!

Kim quay lui vẫy tay hối thúc Tâm khi thấy anh bạn vẫn đứng yên tại chỗ. Như bị đánh thức sau một giấc ngủ dài, Tâm giật mình, nói ấp úng:

- Uh!...Mình xuống đây…

***

Buổi “hẹn hò” kết thúc mà không có chiến lợi phẩm nào mang về. Với vẻ đầy hối tiếc, Tâm quay sang nhìn Kim nói khẽ:

- Xin lỗi nhé… Mình không giúp gì bạn được…

Kim lắc lắc đầu rồi vội vàng phản biện:

- Không! Bạn đã làm mình rất vui! Còn quà thì lần khác mua cũng được mà! Lo gì!

Thế là cả hai cùng cười, đi từng bước chậm rãi trên vỉa hè đã lạnh ngắt vì gió.

- Bạn về đi! Mình đi hướng này!

Kim chào tạm biệt anh bạn lớp trưởng trước khi rẽ sang một hướng khác.

- Để mình đưa bạn về. Trời cũng tối rồi!

Nguyễn Tâm tỏ vẻ lo lắng khi nhìn lên bầu trời.

- Ây da! Không có gì đâu! Mình tự lo được! Bạn về đi!

Cô nhún vai trấn an cậu bạn. Thật ra Kim chưa muốn về nhà. Cô muốn đi tới một nơi…

Trước sự dứt khoát của Kim, Nguyễn Tâm đành quay bước. Kim nhìn theo bóng cậu bạn khuất dần sau mấy hàng cây rồi tiếp tục bước đi.

Nơi dừng chân tiếp theo của Kim là một tiệm bán đồ lưu niệm nhỏ với những tủ kính xinh xinh nằm trên con đường gần nhà cũ của cô. Đó là nơi mà Noel năm nào Kim cũng được mẹ dẫn ra đây chọn quà. Và món quà Kim thích nhất chính là quả cầu pha lê tuyết. Cô đã reo vui như thế nào khi nhìn những bông tuyết trắng rơi điệu đàng trong quả cầu trong suốt. Có cả hoàng tử và công chúa đang đứng cạnh bên nhau và mỉm cười. Một ngôi nhà nhỏ cũng nhưng bông hoa bé tí xíu đằng sau lưng. Mọi thứ bây giờ trong tiềm thức Kim vẫn như là một câu chuyện cổ tích màu nhiệm.

Những quả cầu tuyết vẫn nằm đó, trong chiếc tủ kính đã mờ vì thời gian. Kim đứng ngẩn ngơ nhìn và bắt đầu thấy cay cay sống mũi.

Đã lâu lắm rồi…

Ngày xưa ấy…

***

Càng về tối đường càng ít người, Kim bước thật nhanh để xua đi nỗi sợ hãi trong lòng. Giá như lúc nãy đứng ngắm mấy quả cầu ấy ít ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online