80s toys - Atari. I still have
*Danh ngôn tình yêu:
13:39 - 16/05/2015
điều mình thực sự muốn!” Tỉnh Thành chỉ nhìn thấy cảm giác đau khổ trong ánh mắt của Chu Lập Đông mà không hiểu anh đang nói gì. “Quay vào thôi! Mình thật sự không giận Yến Phi.” Chu Lập Đông quay người bước vào. Tỉnh Thành đứng lại vài giây, nghĩ ngợi: “Lập Đông, lựa chọn như thế này có phải là điều cậu thật sự muốn không?” Ba người uống rượu đến tận đêm khuya, cảm thấy không vui trọn vẹn nên tiếp tục về nhà Hoắc Yến Phi uống. Hoắc Yến Phi lấy từ trong tủ rượu ra hai chai Ngũ Lương Dạ, rồi tìm trong tủ lạnh được mấy túi lạc, anh nói: ‘’Chỉ có từng này thứ, tụ tập thôi!” Mỗi người cầm một chén thủy tinh được rót đầy rượu, vừa ăn lạc vừa uống, không biết là ngồi uống ba0 nhiêu lâu. Tỉnh Thành vừa uống vừa nói: “Kỳ lạ thật, vì sao hôm nay uống thế nào cũng không say!” Chu Lập Đông nói: “Mình không uống được nữa, uống nhiều rồi!” “Chưa, vẫn chưa nhiều!” Tỉnh Thành nói. “Chưa nhiều vì sao mình lại nhìn thấy Hác Tư Nguyên?” Chu Lập Đông cười rồi nheo mắt muốn nhìn rõ hình ảnh trước mặt, nhưng cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ được. “Không có Hác Tư Nguyên, làm gì có Tư Nguyên ở đây? Cậu đang mơ đấy à?” Tỉnh Thành cũng cười, “Các cậu nhắc đến Hác Tư Nguyên, vì sao mình lại nhớ đến Tố Kê?” Hoắc Yến Phi xoa trán, “Đừng nói nữa, uống rượu thôi!” Cả đêm Chu Lập Đông không về nhà, cũng không gọi điện thoại, Thẩm Lợi không thể không cảm thấy giận anh, mặc dù biết anh ở cùng Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng. Sáng sớm hôm sau đến công ty, Thẩm Lợi đến phòng làm việc của Chu Lập Đông. Chu Lập Đông đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy Thẩm Lợi, anh cười với vẻ hối lối: “Tối qua uống rượu với Tỉnh Thành và Yến Phi, muộn quá nên anh không về.” Thấm Lợi nhếch môi, giận dỗi nói: “Người không về, sao cũng không gọi điện thoại?” Chu Lập Đông ôm vai Thẩm Lợi: “Điện thoại hết pin, anh xin lỗi.” Nhìn thấy nụ cười hiền của Chu Lập Đông, Thẩm Lợi không giận được nữa: “Ừ sau còn như vậy, em không thèm để ý đến anh nữa!” Chu Lập Đông dỗ dành Thẩm Lợi: “Lần sau anh sẽ gọi điện!” Thẩm Lợi hừ một tiếng, ôm lấy Chu Lập Đông: “Để trừng phạt anh một đêm không về, tối nay anh phải đưa em đi mua đồ!” “Được! Đợi anh làm xong việc rồi đi.” Chu Lập Đông tiễn Thẩm Lợi ra ngoài rồi ngồi trên ghế sô pha giữa căn phòng rộng, cảm thấy một cảm giác nặng nề chưa từng có trước đây. Buổi chiều đi làm về, Thẩm Lợi đến đợi Chu Lập Đông: “Anh nói là sẽ đưa em đi mua đồ!” Chu Lập Đông thu dọn đồ đạc: “Được, nhưng đi về anh phải làm thêm giờ, anh còn một đống việc chưa làm xong!” Thẩm Lợi thích một chiếc áo khoác, đi vào phòng thử đồ, Chu Lập Đông buồn chán ngồi xem tạp chí thời trang, đều là các kiểu thời trang mới dành cho phụ nữ nên anh không có hứng thú. Gấp quyển tạp chí lại, anh nhìn lên, thấy bóng dáng một cô gái mảnh mai đi ngang qua. Cô gái đó không quay đầu lại, bước về phía một chiếc áo khoác kẻ ô màu xanh, dừng lại một lát tỏ vẻ tiếc nuối rồi bỏ đi và biến mất ở góc rẽ. Chu Lập Đông không đuổi theo, anh biết, cho dù anh đuổi kịp cũng không có ý nghĩa gì. Những cuộc gặp gỡ như thế này có thể xảy ra vào bất kỳ lúc nào, đó chỉ là sự tình cờ của số phận, nhưng sự tình cờ lần này liệu có phải do ông trời sắp đặt? Lẽ nào chuyện cũ giữa anh và cô vẫn chưa kết thúc? Nghĩ đến đó, trong lòng Chu Lập Đông dường như được nhóm lên một ngọn lửa nhỏ. Hác Tư Nguyên đi khắp khu trung tâm thương mại Thúy Vi nhưng không tìm được chiếc áo khoác nào vừa ý, đang định bước xuống cầu thang, cô nhận được điện thoại của Tổ Kế: “Mau đến quán cua ở cổng phía tây đại học Giao thông, mình mời cậu ăn món cua cay.” Tư Nguyên hơi ngạc nhiên: “Cậu đến đại học Giao thông làm gì?” “Đăng ký, công ty mình bảo mình đăng ký làm nghiên cứu sinh, nghĩ đi nghĩ lại, trường cũ vẫn tốt nhất. Thôi, cậu đến rồi nói chuyện sau, mình đang đứng xếp hàng, sắp đến lượt mình rồi!” Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ. Tư Nguyên tắt điện thoại đi ra ngoài, bắt xe đến đại học Giao thông, lâu rồi cô không gặp Tổ Kế và cảm thấy nhớ. Tổ Kế mặc một bộ quần áo màu đỏ trông rất bắt mắt. Cô nhìn thấy Tư Nguyên, vô cùng vui mừng: “Đến đại học Giao thông là mình muốn gọi cậu đến ngay!” Tư Nguyên cũng vui mừng, kéo cô ngồi xuống rồi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Hai người gọi một con cua một cân, vừa ăn vừa nói chuyện. Tổ Kế liên tục khen: “Đúng là đại học Giao thông rất tuyệt, ăn uống vui vẻ.” Tư Nguyên nhớ vừa rồi Tổ Kế kể chuyện đăng ký học liền hỏi: “Cậu nói là đăng ký nghiên cứu sinh, đã đăng ký chưa?” “Rồi!” Tổ Kế nói. “Cơ quan mình yêu cầu, bắt buộc phải đăng ký. Hay là cậu cũng đăng ký? Chúng ta lại có thể đi học cùng nhau.” Tư Nguyên cười: “Công việc của mình rất bận, sợ là không có thời gian!” Đột nhiên Tổ Kế nhớ ra điều gì đó, cô nói: “Cậu đoán xem hôm này mình đăng ký học gặp ai?” “Ai?” Tư Nguyên kẹp càng cua, vừa bóc cua vừa hỏi. “Tỉnh Thành!” Tố Kế nói. Tư Nguyên nghe thấy vậy chỉ cười. “Anh ấy đến đăng ký hộ tam kiếm khách! Mình đã nhìn thấy anh ấy điền tên lên đơn đăng ký. Nhưng hình như anh ấy không nhớ mình nữa đứng đối diện nhưng không chào. “Đợt trước mình có gặp tam kiếm khách.” Tư Nguyên nói với giọng đều đều. “Cậu đã gặp Chu Lập Đông?” Tổ Kế mở to mắt ngạc nhiên nói. Tư Nguyên suỵt một tiếng rồi gật đầu: “Phải gặp rồi!” “Anh ta vẫn còn mặt mũi gặp cậu sao?” Tổ Kế vẫn hỏi với vẻ khó tin. “Vì sao anh ấy không thể gặp mình? Anh ấy không nợ mình điều gì.” Tư Nguyên chỉ cười khẽ. “Năm đó anh ta…” “Năm đó anh ấy chỉ chọn điều mà anh ấy muốn!” Nhắc đến năm đó, Tư Nguyên bình tĩnh kỳ lạ. “Cậu vẫn còn nói đỡ cho anh ấy được?” Tổ Kế hơi mất kiên nhẫn. Tư Nguyên không nói gì, chỉ cúi đầu ăn. Một lúc lâu sau, Tổ Kế không nhịn được nữa, nói: “Hác Tư Nguyên, không phải cậu vẫn còn thích Chu Lập Đông đấy chứ?” Tư Nguyên cúi đẩu, chậm rãi ăn thịt cua, không cẩn thận cắn vào quai hàm đau điếng, cô lấy lưỡi ấn vào chỗ đau rồi nói: “Tổ Kế, mau lấy khăn giấy giúp mình.” Cơm xong, Tư Nguyên cùng Tổ Kế đến cổng nam của đại học Giao thông, “Có chồng cũng tốt, về trễ vẫn có người đón.” Tư Nguyên cười nói với Tổ Kế. “Nếu hâm mộ, cậu mau tìm một người rồi cưới đi!” “Đâu phải nói tìm là tìm được.” Tư Nguyên lắc đầu. “Do cậu yêu cầu quá cao!” Tổ Kế bĩu môi. Tư Nguyên yên lặng không nói gì, cảm thấy hơi buồn, cô nói: “Xe buýt đến rồi, mình không đợi cùng cậu nữa!” Nói xong, cô nhanh chóng quẹt vé tháng lên xe. Vì đã qua giờ cao điểm nên người trên xe rất thưa thớt, Tư Nguyên ngồi lên ghế phía cuối xe, nhìn qua cửa sổ, thấy bóng của Tổ Kế được ánh đèn màu vàng phản chiếu, cô lấy ngón tay nhẹ nhàng vẽ hình Tổ Kế trên kính, vừa vẽ vừa nói: “May mắn vì bên cạnh mình còn có một người bạn như cậu!” Mấy ngày sau, Chu Lập Đông tìm Tỉnh Thành hỏi về chuyện đăng ký học, Tỉnh ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online