*Danh ngôn tình yêu:
12:54 - 27/07/2015
hờ đợi câu trả lời. Anh không nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, trong lòng không hiều sao lại nảy lên một chút tức giận và ghen tuông vô cớ. Anh lạnh lùng từ chối:

- Ngày mai Như Ý phải đi học thêm, không ở lại được.

- Chỉ một đêm thôi mà – Linh nài nỉ – Dù sao thì chị em nó cũng đã rất thân thiết với nhau rồi.

- Không được – Đại vẫn lắc đầu – Tối mai nó lại tới.

Linh cứng cổ họng lại, một cơn xúc động trào dâng trong lòng, đó là một cơn xúc động của sự đau khổ không thể nói thành lời. Cô biết Đại là người vô cùng lạnh lùng trong công việc, nhưng lại không nghĩ anh có thể tàn nhẫn như thế với những mối quan hệ đời thường. Chỉ vì chuyện quá khứ mà anh ghét cô tới mức ấy sao?

- Anh... anh khinh ghét em tới mức ấy sao? Chẳng lẽ những chuyện ngày đó không thể bỏ qua sao?

Đại tức nghẹn cổ, cô còn có thể nhìn anh bằng ánh mắt oán trách sao, trong khi chính cô là người từ chối không gặp Như Ý khi con bé đứng giữa hai bờ sống chết? Cô luôn miệng nói yêu thương con bé, nhưng nghe tin cháu mình ốm thập tử nhất sinh mà cô cũng không về thăm, thậm chí một cuộc gọi hỏi thăm cũng không hề có, anh có thể tin mấy phần vào thứ tình thương đó của cô? Hay tất cả chỉ là giả tạo?

- Đúng – Đại lạnh lùng buông một câu rồi đứng dậy, định quay trở vào phòng.

- Anh Đại... – Linh cũng vụt đứng dậy, túm được lấy cánh tay anh, xuống giọng – Anh nói đi, em phải làm gì thì anh mới bỏ qua chuyện đó? Chuyện đó cũng đâu liên quan gì tới việc em có hay không có quyền quan tâm tới Như Ý.

- Thôi đi, cô còn tỏ ra đáng thương tới khi nào? – Đại giật tay ra khỏi bàn tay đang run rẩy của Linh- Tôi không trẻ con tới mức để ý tới chuyện tình cảm trẻ con cái thời ngu dại ấy. Cô không có quyền được gần gũi Như Ý, vì vốn dĩ cô không có tư cách làm dì nó.

- Anh... anh nói thế là sao? – Linh sững sờ nhìn anh.

- Tôi hỏi cô. Cô luôn nói cô là dì nó, cô có quyền được thương yêu nó, nhưng khi nó sắp chết thì cô ở đâu? Cô làm được gì cho nó? – Đại gầm nhẹ, cố gắng không đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ trong phòng.

- Cái gì? Sắp chết? – Linh tái mét cả mặt khi nghe Đại trách cứ – Anh nói
Như Ý từng bị làm sao? Sao lại sắp chết?

- Năm nó ba tuổi, nó bị viêm não, bác sĩ nói nó khó có thể qua khỏi. Trong cơn mê sảng, lúc nào nó cũng đòi mẹ. Tôi đã phải gọi điện sang Mỹ cho cô, nghĩ rằng dù phải nài nỉ thế nào cũng phải mang cô về cho con bé. Nhưng cô không những không trả lời, mà sau đó còn sang châu Âu dự một cuộc thi nấu ăn, thậm chí còn giành giải quán quân, được giới ẩm thực vinh danh và ca tụng suốt một thời gian. Người ham hư vinh như cô, thậm chí bỏ mặc cả tình thân để giành lấy những thứ phù phiếm đó, liệu có xứng đáng làm dì của Như Ý không? Cô còn muốn đòi hỏi quyền làm dì của cô sao? – Đại nói một hơi không nghỉ, hai mắt anh cũng đã đỏ lên theo âm điệu càng lúc càng lạnh đi.

Linh như chết đứng tại chỗ, cô không tin nổi vào những điều mình nghe thấy và hình như cũng không muốn tin vào điều đó.

- Không đúng. Nhất định là không đúng. Em không hề nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Em không hề nghe được tin tức gì của Như Ý – Cô lắc đầu phân trần, hai mắt đã đỏ hoe.

- Phải, cô không nghe cuộc gọi ấy, vì người nghe là một gã đàn ông, hắn còn hứa sẽ truyền đạt lại lời của tôi cho cô. Tôi đã cứ hy vọng sẽ thấy cô trở về, nhưng niềm tin của tôi có lẽ không nên đặt lên một người tham vọng như cô.

- Người đàn ông nghe điện thoại sao? Geogre? – Linh lẩm bẩm tự hỏi – Không đúng, trước khi mình đi tham gia cuộc thi Siêu đầu bếp toàn cầu thì... Phong?

Linh giật mình, buột miệng nói ra một cái tên. Đại lạnh lùng không nói, càng càm thấy giận dữ khi biết gã đàn ông đó là Phong. Có lẽ người này còn thân mật với hai mẹ con Linh hơn anh tưởng.

- Anh Đại, em thật sự không biết là Như Ý từng ốm nặng như thế. Em thật sự không biết mà – Cô nhìn anh giải thích.

- Kể cả có biết, thì cô sẽ bỏ cái cuộc thi đó để về Việt Nam sao?

- Có, dù lúc đó có phải bò hay lết đi thì em nhất định cũng phải về thăm Như Ý. Trong lòng em, Như Ý không khác gì Alex, em coi nó như con do em dứt ruột đẻ ra – Linh gật đầu đầy vẻ kiên định.

Đại lặng yên, ánh mắt Linh cho anh thấy cô không hề nói dối. Cơn giận đùng đùng trong lòng anh nguôi ngoai đi không ít, nhưng anh vẫn cảm thấy không được thoải mái mỗi khi nghĩ tới mối quan hệ mập mờ giữa Linh và Phong.

Ừ thì anh không có tư cách để ghen, nhưng người ta đã yêu thì đếm xỉa gì tới vấn đề tư cách chứ.

- Anh Đại... – Linh thấy anh im lặng thì lại chạm nhẹ vào cánh tay anh, khẽ nói – Cho em cơ hội được bù đắp cho Như Ý nhé!

Đại vẫn im lặng. Sau đó anh bước lên một bước, thoát khỏi cái cảm giác như có điện chạy trong người khi cô chạm vào anh, sau đó lạnh lùng nói:

- Sáng mai tôi đến đón con bé đi học. Giờ hai đứa cũng ngủ rồi.
Nói rồi anh đi thẳng về phía cửa, cũng không chào hỏi cô một câu nào nữa. Linh đứng lặng tại chỗ, nhìn về phía cánh cửa, nơi anh vừa biến mất, trong
lòng lại dạt dào cảm thán. Có lẽ anh vẫn chưa thể bỏ qua những khúc mắc trong quá khứ giữa hai người.



Chương 77: Đoạt lấy Winter



Từ đầu năm nay, hàng loạt tin đồn không rõ xuất xứ bắt đầu lan tràn trong giới kinh doanh nhà hàng, rằng tập đoàn Hoàn Mỹ đã không còn khả năng duy trì hoạt động của Winter sau mấy năm liền thua lỗ. Hàng loạt các đối tác sau khi nghe tin ấy, dù không biết thực hư thế nào, nhưng vẫn ầm ầm rút vốn đầu tư và ngừng quan hệ đối tác với Hoàn Mỹ, khiến cho tập đoàn này lao đao bên bờ phá sản. Một năm này, Cường lại phải âm thầm đối mặt với căn bệnh ung thư quái ác, càng làm việc nhiều thì căn bệnh của anh càng trầm trọng thêm.

Đến thời điểm này, sau hơn mười tháng vật lộn với những thua lỗ càng ngày càng nghiêm trọng, Hội đồng quản trị tập đoàn đã thống nhất đi tới quyết định sẽ bán đấu giá Winter để lấy tiền cứu lấy tập đoàn. Mặc dù là một khách sạn năm sao, nhưng nhiều năm nay, các hạng mục công trình và trang thiết bị của khách sạn này đã xuống cấp, không còn giữ được vẻ tráng lệ như ban đầu nữa. Suốt thời gian này, Cường cũng không dám liều lĩnh bỏ tiền để tiếp tục nâng cấp khách sạn, thế nên giá thành khi bán ra Winter cũng giảm đi rất nhiều. Mặc dù phải bán đi với giá rẻ, nhưng vẫn có rất ít người muốn dẫm chân vào vũng nước đục này. Đầu tư cho Winter hiện nay đã mất đi chỗ đứng trong kinh doanh nhà hàng khách sạn là một đầu tư liều lĩnh, không có nhiều người dám bỏ một khoản tiền lớn ra mua, sau đó lại thêm một khoản lớn hơn nữa để thay da đổi thịt cho Winter.

Cả Vietfood và Greenmark đều tham gia vào cuộc đấu giá để mua lại Winter, nhưng cuối cùng, Cường đã đồng ý nhượng Winter lại cho Greenmark, sau một buổi gặp gỡ bí mật với đại diện của tập đoàn trẻ này. Không ai biết Cường và người đại diện đó đã nói chuyện gì với nhau tro
Trang: « Trước1...115116117
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Polly po-cket