12:41 - 27/07/2015
t liền, a còng ya hu chấm com.Đăng lại phải dùng đến cơn ho để bào chữa cho gương mặt đang đỏ lựng lên (lần này là vì nhịn cười). Anh không biết là cô lại thích kem ốc quế đến vậy!
Bài báo trên New York Times dài và khó hơn Quỳnh tưởng, nhiều câu phức với các mệnh đề bổ nghĩa liên tiếp nhau, nhiều từ nguyên gốc của thổ ngữ châu Phi dù đã được tác giả giải thích nhưng vẫn không dễ hiểu hơn, nhiều hình tượng ẩn dụ liên quan đến hoàn cảnh lịch sử chính trị khá đặc biệt của các nước thuộc địa cũ… Dù đã đọc lại vài lượt và cơ bản nắm được nội dung chính trước khi bắt tay vào dịch, cô vẫn phải mở hàng loạt các trang web từ điển hoặc bách khoa toàn thư để tham khảo, tra cứu những khái niệm xa lạ. Cũng may, cô đã dịch xong một bài tổng hợp thành tựu y học mới và gửi sẵn vào mail từ đêm qua nên mục Sức khoẻ – Làm đẹp sáng nay không đến nỗi trống trơn.
Mải mê với bản dịch, Quỳnh quên hẳn thời gian cũng như khung cảnh có thể gọi là “trai đơn gái chiếc ở chung một phòng”. Dù tiếng ho của Đăng thỉnh thoảng lại vang lên từ chiếc bàn phía sau, cô không hề giật mình, cũng không phân tâm hay dè chừng, chỉ tập trung vào văn bản đang chậm chạp nhích thêm từng mươi từ một trên màn hình. Mãi đến khi anh đến sát bên bàn cô, cô mới choàng tỉnh, ngẩng lên.
- Mười hai giờ rồi, em đi ăn đi! – Đăng vừa nói vừa tránh gương mặt ngơ ngác dễ khiến người khác xao lòng của cô bằng cách liếc miếng “kem ốc quế” đậu trên mái tóc hơi rối.
Ánh mắt anh làm Quỳnh sực nhớ ra chiếc cặp nhựa quá sặc sỡ và trẻ con so với bộ đồ công sở. Cô vội đưa tay lên đầu định gỡ nó cất đi nhưng thấy Đăng bình thản đưa mắt sang màn hình máy tính, cô lại luống cuống bỏ tay xuống, nói như phân trần:
- Còn khoảng một trăm từ nữa là xong thôi ạ.
Đăng gật đầu, cố nói thật tự nhiên nhưng không hiểu sao vẫn thấy giọng mình khàn hẳn đi:
- Cứ để đấy, đi ăn với tôi đã.
Quỳnh thậm chí không dám ngẩng lên nhìn anh. Cô bắt mắt mình dán chặt xuống bàn phím còn đầu thì lắc như cái máy:
- Anh cứ đi trước đi ạ. Còn có một đoạn ngắn, em dịch nốt cho gọn ạ.
Đăng đã đoán được câu trả lời nên chỉ “ừ” một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài. Hành lang toà soạn vẫn vắng lặng, thang máy và sảnh lác đác vài người. Ngoài đường, nước đã rút gần hết, chỉ còn vài vũng nhỏ. Bầu trời nặng trịch một màu xám chì như muốn trút thêm một vài trận mưa nữa. Bước nhanh về phía cuối đường, nơi có một hàng cơm bình dân nhưng không quá nhếch nhác, Đăng ho húng hắng, thoáng buồn cười vì sự dại dột đột xuất của mình. Lẽ ra anh nên gọi KFC hay cái gì đó tương tự về văn phòng, để không ai có thể từ chối được…
Cuối cùng thì bản tiếng Việt của bài viết dài một ngàn năm trăm từ mới đăng trên tờ báo danh tiếng nhất nước Mỹ cũng xuất hiện trong mục bài chờ duyệt của tờ báo điện tử nghiêm túc nhất Việt Nam. Quỳnh nhổm khỏi ghế, đứng im một lúc, chờ những đoá hoa cà hoa cải đang được cơn đói kích cho nở tưng bừng trước mắt tan dần rồi mới đi ra khỏi phòng. Đã gần mười hai rưỡi, vậy là suốt mười tám tiếng qua, cô không có chút gì vào bụng. Nhịn ăn, lội nước, dịch bài khó, buổi sáng cô vừa trải qua mới xứng đáng với hai chữ “mệt nhọc” làm sao. Giờ thì thẳng tiến đến No Ấm thôi!
Quán cơm bình dân có cái tên thoạt nghe hơi buồn cười ấy không phải hàng ăn gần văn phòng cô nhất, cũng không phải hàng bán rẻ nhất, càng không phải hàng có thức ăn ngon nhất. Quỳnh thích nó vì vài lý do hơi lặt vặt chẳng liên quan gì đến ăn uống. Trong số mấy quán quanh đây, nó là quán duy nhất treo biển hiệu viết đúng chính tả (cụ thể là “cơm suất”, chứ không phải “cơm xuất”) và dán trên bàn tờ giấy ép plastic ghi lời nhắc khách bỏ rác vào giỏ dưới chân.
Chị chủ có thân hình đẫy đà như cái ấm samovar thấy khách quen mặt nên cũng không vồn vã hỏi han mời chào món này món kia, chỉ lẳng lặng “nhận lệnh”. Gọi món xong, Quỳnh mới để ý là quán hôm nay đông nghẹt, bên trong không còn một bàn trống. Đang định nhìn xem có ai sắp đứng lên thì xí chỗ, thấy thằng bé giúp việc bê khay cơm của mình ra phía cửa, cô vội vã đi theo. Hoá ra ngoài hiên vẫn còn một bàn có thể ghép được, vì có một khách cũng đi một mình giống cô. Hẳn Quỳnh sẽ thấy mình thật may mắn vì không phải đứng chờ lâu, nếu như người ngồi ở nửa bàn bên kia không phải là Đăng.
Đăng nhìn những món trong chiếc khay vừa được thằng bé giúp việc nhanh nhẩu đặt xuống, suýt nữa thì sặc cơm lên mũi. Canh rau ngót, trứng đúc thịt, su su luộc chấm muối vừng, nếu bỏ qua bát cà pháo dầm ớt (hay bát ớt dầm, điểm thêm mấy miếng cà gọi là!) thì có thể nói hai người chọn món giống hệt nhau. Quỳnh chắc chắn cũng đã nhận ra điều đó, cô ngồi im như tượng, mắt nhìn đăm đăm vào suất cơm đã vơi quá nửa của người cùng bàn, hai má tự nhiên đỏ bừng như say rượu. Gương mặt dường như ngượng nghịu mà cũng rất giống phụng phịu của cô làm Đăng không kìm được, phải cười thành tiếng. Một lát, khi cả tiếng cười và tiếng ho của anh đều được nén trong cổ họng, thấy Quỳnh vẫn cúi gằm xuống nghiên cứu “thông điệp môi trường” dán trên mặt bàn, anh cầm đũa lên, nói nhỏ:
- Em ăn đi!
Quỳnh vẫn không nhúc nhích. Hai vành tai cô có lẽ sắp bốc khói khét lẹt đến nơi! Trời ơi, tại sao xưa nay cứ lúc nào cô hành động cư xử giống Cô Khùng hoặc Con Khờ nhất thì Đăng lại xuất hiện? Tại sao cô không để ý quan sát xung quanh? Nếu chịu khó nhìn trước ngó sau một chút, có phải cô đã tránh được tình cảnh trùng hợp khó xử này không?
- Come on, girl! – Thấy Quỳnh không có vẻ gì là muốn động đậy hay động đũa, Đăng đành phải dùng đến thứ tiếng mẹ… ghẻ – We had no more choice. Take it or leave it!
Tiếng Anh vốn trung tính, ngắn gọn và thẳng thắn nhưng đồng thời vẫn đủ biểu cảm cũng như tế nhị, Quỳnh chần chừ thêm một giây rồi cũng tỏ ra chấp nhận mấy câu nói mà nếu Đăng diễn tả bằng tiếng Việt hẳn sẽ không hề lọt tai ấy. Vẫn không ngẩng lên nhìn anh lấy nửa cái, cô bưng bát cơm, bắt đầu tấn công khay thức ăn, như thể có thù với nó từ ba kiếp trước.
Mười lăm phút sau, người ngồi chung bàn với Quỳnh ở hàng cơm quay về văn phòng, trên mặt vẫn phảng phất nét cười. Hình như anh vừa phá kỷ lục “ăn trưa tốc hành” của bản thân, và điều kỳ lạ là lý do của kỷ lục mới này lại không phải vì công việc. Rót một cốc nước ấm, bật màn hình máy tính và truy cập vào phần bài chờ lên trang, anh đọc lướt thật nhanh qua bài báo về du lịch Tây Phi. Không có sai sót nghiêm trọng nào, chỉ có một đôi câu dịch quá sát nghĩa đen trong khi ý của người viết lại thiên về nghĩa bóng. Mấy đoạn tác giả vận dụng chơi chữ để châm biếm cũng được biến thành những câu chơi chữ tiếng Việt khá trơn tru.
Sau khi sửa lại những điểm chưa chỉnh, đánh dấu duyệt và bấm nút gửi để bài báo lên trang, Đăng mới để ý trong phần bài mới gửi còn có một bài khác, một bản tổng hợp tin tứ...