Ring ring
*Danh ngôn tình yêu:
12:41 - 27/07/2015
h sự và phù hợp với hầu hết các sắc thái hay sự kiện của công sở nhưng có vẻ không đủ ấm. Thật vớ vẩn khi cần mặc đủ ấm vào một ngày tháng bảy, nhưng quả thật Đăng đang phải cố gắng lắm mới không run cầm cập. Anh ho thêm một tiếng nữa, kiên quyết nhấc bộ quần áo khỏi ngăn kéo. Dù sao thì cũng phải thay những thứ đã ướt đến 80% trên người ra cái đã!

Quỳnh dừng bước, ngoái nhìn vết dép của mình dần se lại trên nền gạch granite bóng loáng. Hành lang rộng chỉ có cô và chúng. Nếu không có chiếc áo mưa còn ướt rượt vứt ở gần quầy lễ tân và tiếng ai đó nói chuyện điện thoại từ phía kia hành lang oang oang vọng lại, quang cảnh toà soạn sẽ từa tựa như trong phim khoa học viễn tưởng, nơi loài người sau một đêm bị quái vật ngoài hành tinh bắt đi bằng sạch. Quỳnh cúi người bỏ mấy thứ đang cầm trên tay xuống đất rồi bắt đầu áp bàn tay lạnh toát lên đầu gối như để chắc chắn những chiếc đinh vít trong đó chưa rụng ra và trôi theo dòng nước. Sờ nắn một lát, thấy hai chân dù mỏi nhừ nhưng đầu gối không có dấu hiệu gì bất thường, cô mới tạm yên tâm.

Đường ngập, xe buýt bỏ trạm, thay đổi lộ trình, Quỳnh phải xuống ở cách đây hai ngã tư và dò dẫm lội đến văn phòng. Trên vỉa hè, nước chỉ ngập ngang bắp chân nhưng chiếc quần soóc-lịch-sự này của cô cũng ướt hết phần gấu lơ-vê, bởi cứ vài phút lại có một hai chiếc xe liều mạng phóng qua làm từng đợt sóng dềnh lên xô đẩy những người đi bộ đang men sát những hiên nhà. Nếu bản thân không phải nhân viên thử việc và không có kinh nghiệm từ những ngày lội nước đã đời trong trận “đại hồng thuỷ” tháng 11 năm ngoái, có lẽ cô đã đầu hàng từ lâu chứ không thể đi lại nghênh ngang giữa toà soạn trong bộ dạng kệch cỡm áo phông cũ, quần soóc, dép lê thế này…

Vì tình trạng ngoại hình đang giống oshin đi chợ hơn là biên dịch đi làm, dù chắc chắn đến 99% là trong phòng không có ai, Quỳnh vẫn thận trọng quyết định đi thẳng tới WC để chỉnh đốn trang phục trước. Một tay ôm chiếc túi đựng quần áo nghiêm chỉnh và sandal cao gót, một tay vung vẩy cái ô chưa thèm quấn gọn lại, cô vừa rẽ vào lối đi nhỏ thoang thoảng mùi sáp thơm vừa nhại giọng Rihanna:

Now that it’s raining more than ever
Know that we’ll still have each other
You can stand under my umbrella
You can stand under my umbrella
Ella ella eh eh…

Tất nhiên, phán đoán của Quỳnh về chuyện trong phòng không có ai đạt độ chính xác hẳn 100% nên người vài phút trước còn ở đó phải di chuyển sang chỗ khác để chạm mặt cô. Và chỗ khác đó chính là góc hành lang khuất nẻo này. Đúng lúc cô nghêu ngao cao hứng nhất, cánh cửa có tấm biển in chữ Gentlemen và hình người không-mặc-váy từ từ mở ra. Đăng, đang tận dụng nốt khoảng 20% diện tích khô ráo trên chiếc áo vừa thay ra để lau tóc, ngẩng lên nhìn cô không chớp mắt.

* Raining cats and dogs: Mưa rất nặng hạt.

Như một phản xạ tự nhiên, Quỳnh thu túi và ô vào sát người để che đôi chân đang hở quá tiêu chuẩn cho phép của tuyệt đại đa số các cơ quan sử dụng lao động. Cô nhìn người có thể coi là đại diện cho bên sử dụng lao động, lúc này đã bỏ “khăn lau tóc” xuống và đang che miệng ho sặc sụa (không rõ là ho thật hay chỉ giả vờ để che giấu vẻ bối rối), hỏi một câu thuộc dạng “đảm bảo không rắc tí muối nào”:

- Đường ngập thế mà anh vẫn đến ạ?

Đăng gật đầu, thầm cảm ơn cơn ho đã trở thành lý do vô cùng chính đáng giải thích cho việc mặt anh tự nhiên đỏ lên. Khoát tay về phía sau lưng, nơi có căn phòng mà anh chưa từng ngó vào chứ đừng nói là bước qua cửa, Đăng vội đưa một câu có nghĩa chen vào những tiếng ho:

- Vào thay quần áo nhanh đi!

Khi câu nói mang đậm phong cách Cúc Anh ấy đã rời khỏi miệng, chủ nhân của nó mới nhận ra sắc thái hơi bị nhạy cảm đằng sau sáu từ thoạt nghe chẳng có gì đáng chú ý kia. Thật may cho anh và cho cả người đối diện, câu mệnh lệnh mà nếu chỉ đọc mình nó chứ không biết ngữ cảnh, người ta sẽ dễ liên tưởng và suy diễn rất… lung tung, dường như đã rơi lăn lóc hoặc tan biến đâu đó trên quãng đường không đến dăm bước chân giữa hai người. Quỳnh, có lẽ còn bận áy náy với tình trạng trang phục rất thiếu nghiêm túc của bản thân nên không có thời gian lắng nghe hay suy nghĩ, chỉ cúi gằm mặt đi nhanh qua chỗ Đăng và trong tích tắc đã biến mất sau cánh cửa gắn tấm biển in hình người mặc váy.

Một lát sau, khi Đăng đã gửi xong mail phân công công việc cho những người vắng mặt và bắt đầu đảo qua một loạt trang tin quốc tế, nhân viên duy nhất chịu đội mưa lội nước đi làm mới rón rén bước vào phòng. Áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, quần âu đen, sandal cao gót đen, ngay cả chiếc túi vải bạt to phồng đeo trên vai cũng đen thui một cục, nếu như trên tóc cô không có chiếc cặp mái hình cái kem ốc quế to tướng sặc sỡ – dấu hiệu duy nhất còn lại của nhân vật “oshin đi chợ” trên hành lang vừa rồi, chắc Đăng sẽ cho rằng cuộc gặp gỡ trước cửa WC là do anh tưởng tượng ra.

Quỳnh mải cúi xuống nhét chiếc túi vải bạt vào ngăn tủ nhỏ nên không biết sự biến đổi cả về trang phục lẫn phong cách của mình đang bị ai đó theo dõi và ghi nhận kỹ càng. Đến khi cô ngẩng lên, quan sát viên đã kịp chuyển mục tiêu sang màn hình kín đặc chữ. Anh nói mà không nhìn cô (vì vừa nãy đã nhìn đủ rồi, hí hí):

- New York Times mới có một bài về du lịch mạo hiểm ở Tây Phi, tôi copy vào folder share của server rồi, em dịch luôn nhé.

Từ lúc bắt đầu vào làm, chưa bao giờ Quỳnh dịch bài trong mảng Du lịch. Đây là một trong những chuyên mục luôn giữ vững chất lượng của báo, cũng là chuyên mục có biên tập viên “chảnh” nhất. Nghe nói người này có lần đã từng tuyên bố thẳng thừng với Đăng rằng anh ta không cần những bài “dịch ngu như lợn” của những nhân viên thậm chí còn chưa có hộ chiếu. Nhớ đến câu nói ấy, Quỳnh không thể ngăn được một câu hỏi tò mò. Chuyện gì xảy ra với Mr. Very Chảnh kia vậy?

Như đọc được ý nghĩ băn khoăn của cô, Đăng giải thích thêm:

- Đội bên kia chưa thấy ai đến, cũng không liên lạc được, em cứ dịch đi.

- Vâng – Quỳnh gật đầu, thoăn thoắt gõ mật khẩu log in máy tính.

Đúng lúc cô hăm hở muốn bắt tay vào dịch thật nhanh, thật chuẩn, cho Mr. Very Chảnh có lội được đến toà soạn cũng phải muối mặt sang cảm ơn, thì một sự cố chẳng biết là lớn hay nhỏ đã xảy ra. Khi mở mạng nội bộ, cô nhìn thấy thư mục chia sẻ của máy chủ nhưng không thể truy cập. Nếu là ngày bình thường, Quỳnh chỉ cần sang phòng kỹ thuật gọi Đức hoặc bất cứ IT-man nào là sự cố sẽ được khắc phục chỉ sau năm mười phút. Nhưng hôm nay, kể cả khi mọi người phòng kỹ thuật đều có xe lội nước hoặc trực thăng để đi làm đông đủ, cô cũng thấy việc sang đó gọi rồi chờ người qua xử lý mất thời gian và không cần thiết. Thay vào đó, cô sẽ…

- Em không vào được folder share. Anh gửi bài đấy vào mail chung được không ạ?

- Server mail của toà soạn đang chết, em cho tôi địa chỉ mail riêng đi.

- Dạ, kem ốc quế hai không không sáu viế...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online